Những người hùng lặng thầm gieo hy vọng. Họ không mang áo choàng siêu anh hùng ; chỉ mang trái tim nhân hậu và lòng dũng cảm để lao vào hiểm nguy cứu dân. Chính trong bão giông, những người hùng ấy đã tỏa sáng một cách vĩ đại.
- Vụ 75 học sinh nghỉ học: Phó hiệu trưởng trường bán trú Kim Thủy tạm dừng
- Khi bạn cười, cả thế giới sẽ cười cùng bạn
Những mái nhà chìm trong biển nước
Mưa ròng rã nhiều ngày, nước lũ từ thượng nguồn ào ạt đổ về. Những xóm làng ven sông chỉ sau một đêm đã biến thành biển nước mênh mông. Mái ngói đỏ au giờ chỉ còn thấp thoáng giữa dòng chảy xiết. Người già bấu víu lên mái nhà, trẻ nhỏ được đặt vào chiếc thúng nhựa mong manh, đôi mắt tròn xoe đầy hoảng loạn.
Chị Hòa ở Quảng Trị nghẹn ngào kể: “Chưa bao giờ tôi thấy nước dâng nhanh đến thế. Cả nhà chỉ kịp chạy lên gác xép, nhìn đồ đạc trôi lềnh bềnh mà bất lực. Đứa con trai út cứ khóc gọi: Mẹ ơi, nhà mình mất rồi!”
Những cánh đồng lúa vừa kịp chín thì chìm sâu trong nước. Trâu bò, lợn gà – tài sản lớn nhất của nông dân – bị cuốn đi không kịp vớt. Mất mát nối dài thành tuyệt vọng.
Miền Trung những tiếng kêu cứu trong đêm tối
Đêm miền Trung lúc lũ về càng thêm mịt mùng. Tiếng mưa rơi hòa vào tiếng gió rít, chen lẫn trong đó là tiếng kêu cứu của những người bị cô lập. Có gia đình treo ngọn đèn pin bé nhỏ trên nóc nhà để cầu may ai đó nhìn thấy. Có người vẫy áo trắng trong mưa, hy vọng một chiếc thuyền đi ngang.
Ở một làng ven sông Thạch Hãn, bà cụ tám mươi tuổi run rẩy ngồi trên mái ngói lạnh lẽo. Nước đã dâng lên sát đầu gối, bà chỉ biết chắp tay khấn nguyện: “Xin cho con còn sống để nhìn thấy con cháu trở về…”
Giữa cơn hoạn nạn, sự sống đôi khi được định đoạt chỉ bằng một phút chậm trễ. Và chính trong giây phút đó, những người lính, những đoàn cứu hộ đã xuất hiện.
Những người hùng thầm lặng miền Trung và câu chuyện vượt lũ
Khi còi báo động vang lên, từng đoàn bộ đội, công an, dân quân địa phương đã lập tức lao vào trận chiến với lũ. Họ mặc áo phao, mang dây thừng, đẩy những chiếc xuồng máy lao đi trong màn mưa đặc quánh. Mỗi chuyến đi là một lần đối diện với tử thần: nước xoáy cuộn trào, sóng lớn đập vào mạn thuyền, thậm chí cả những khúc gỗ trôi mang sức nặng kinh hoàng.
Anh Tuấn, một chiến sĩ biên phòng trẻ tuổi, kể lại: “Có lúc nước xiết quá mạnh, xuồng gần lật. Nhưng nhìn thấy bà con đang vẫy tay gọi, mình không thể quay đầu. Chỉ cần cứu thêm được một người thôi, mọi nguy hiểm cũng đáng.”
Đêm ấy, họ đưa được hàng chục người ra khỏi vùng nguy hiểm. Có em bé ngủ ngon lành trong vòng tay chiến sĩ, có cụ già khóc òa vì tưởng mình không còn cơ hội sống sót.
Những người hùng miền Trung trong lũ lụt cứu dân trong hiểm nguy
Không chỉ có lực lượng tại chỗ, từ Hà Nội, Sài Gòn, Đà Nẵng… những đoàn xe cứu trợ đã khẩn trương lăn bánh, vượt hàng trăm cây số để mang lương thực, áo quần, thuốc men vào miền Trung. Những chuyến xe chở đầy gạo, mì gói, nước uống, chăn màn… trở thành “những nhịp cầu” của tình đồng bào.
Các nhóm thiện nguyện cũng không quản hiểm nguy, lội nước bì bõm, gõ cửa từng nhà để trao gói quà nhỏ. Có khi chỉ là một thùng mì, vài chai nước sạch, nhưng đối với người dân lúc đó, ấy là sự sống, là niềm hy vọng.
Chị Hạnh – một tình nguyện viên từ Huế – kể: “Nhìn đứa bé run lên vì lạnh, mình cởi ngay chiếc áo mưa duy nhất để cho nó. Lúc ấy không nghĩ được gì khác ngoài việc làm sao để cháu bớt khổ.”
Sức mạnh từ tình người
Trong lũ dữ, người ta mới thấy sức mạnh tinh thần lớn đến nhường nào. Một cái nắm tay thật chặt, một câu nói: “Cố lên, chúng tôi ở đây với bà con!” – đôi khi đã đủ để thắp sáng niềm tin.
Những giọt nước mắt rơi không chỉ vì mất mát, mà còn vì xúc động trước nghĩa tình. Người dân miền Trung, vốn chịu thương chịu khó, đã không gục ngã. Họ đứng dậy từ đổ nát, nhờ những bàn tay giang rộng của đồng bào khắp nơi.
Tri ân những người hùng miền Trung ngọn lửa giữ niềm tin
Giờ đây, khi nước đã rút dần, những vết bùn còn loang lổ trên tường, những mái nhà vẫn còn ngổn ngang, nhưng trong lòng người dân đã sáng lên niềm tin: họ không đơn độc.
Miền Trung cúi đầu cảm tạ những người lính ngày đêm cứu dân, cảm ơn những đoàn thiện nguyện không quản đường xa, cảm ơn từng tấm lòng sẻ chia, dù chỉ là một gói mì, một cái áo cũ.
Trong cơn lũ dữ, tình người đã trở thành ngọn đèn soi sáng. Chính sự dũng cảm và yêu thương ấy đã giúp người dân vượt qua bão giông, để lại một bản hùng ca về lòng nhân ái Việt Nam
Miền Trung còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng chắc chắn rằng, với sự chung tay của cả nước, với tình đồng bào nồng ấm, mọi vết thương sẽ được chữa lành. Và trong ký ức của những ngày bão lũ, sẽ mãi khắc ghi hình ảnh những con người dấn thân vào hiểm nguy để cứu lấy sự sống.
Đó là lòng dũng cảm. Đó là tình người. Và đó cũng chính là sức mạnh Việt Nam.