Làm mẹ không chỉ là bản năng – mà là một quá trình tu dưỡng. Đặc biệt khi người mẹ ấy phải đi bên cạnh một đứa trẻ không bình thường, mỗi ngày là một bài học, mỗi bước đi là một thử thách. Nhưng cũng chính trong hành trình ấy, người mẹ khám phá ra sức mạnh của tình yêu vô điều kiện – thứ có thể chữa lành cả những tổn thương lẫn những kỳ vọng đã từng làm đau chính mình.

Khi giấc mơ làm mẹ va vào thực tế

Tôi sinh con vào một buổi chiều mưa lất phất. Trong niềm hạnh phúc vỡ òa, tôi từng nghĩ cuộc đời mình từ nay sẽ trọn vẹn. Tôi đã tưởng tượng con sẽ bi bô gọi “mẹ”, sẽ tung tăng vào lớp mẫu giáo, sẽ hát múa trong hội diễn thiếu nhi, và sẽ ôm tôi mỗi đêm thủ thỉ những câu chuyện trẻ thơ ngây ngô…
Nhưng con tôi – không giống những đứa trẻ khác. Khi con hai tuổi rưỡi, vẫn chưa biết nói. Gọi tên con, con không quay lại. Đưa món đồ chơi, con chẳng màng. Cả ngày, con chỉ xoay bánh xe nhựa, nhìn một chấm sáng lặng lẽ. Bác sĩ chẩn đoán:
“Cháu có dấu hiệu rối loạn phổ tự kỷ.”
Tôi chết lặng.

Tôi từng nghĩ con chỉ cần… cố gắng thêm chút nữa

Ban đầu, tôi không chấp nhận. Tôi tin rằng chỉ cần mình kiên quyết dạy dỗ, con sẽ “thoát khỏi tình trạng này”. Tôi mua sách dạy nói, thuê cô giáo đến nhà, ép con học như mọi đứa trẻ bình thường.
Mỗi sáng, tôi bắt con ngồi vào bàn, bắt phải lặp lại âm “a, ba, ca” hàng chục lần. Nhưng con chỉ nhìn trân trân vào khoảng không, đôi khi gào khóc, lăn ra sàn. Có lần, tôi nổi nóng, đập mạnh bàn, hét lên:
– “Con phải học chứ! Sao cứ nhìn đâu vậy? Nghe mẹ nói đi!”
Sau cơn giận, tôi thấy con ngồi co rúm lại ở góc tường. Mắt con không có nước mắt, chỉ có một sự hoang mang tột độ.

làm mẹ
Tôi từng nghĩ con chỉ cần cố gắng thêm chút nữa…(Ảnh: internet)

Tôi đã không hiểu con – Và chính mình

Tôi bắt đầu kiệt sức. Mỗi ngày như bước vào một mê cung không lối thoát. Con không nói, không giao tiếp, không biểu lộ cảm xúc. Tôi cảm thấy mình đang làm tất cả – nhưng vẫn mất con từng ngày. Tôi đã trách mình, trách con, trách cả số phận.
Cho đến một buổi chiều nọ…
Con đang chơi với mảnh giấy gấp. Tôi đến gần, vô tình chạm nhẹ vào vai con. Con giật bắn người, hét toáng, rồi tự lấy tay đập vào đầu. Tôi hoảng sợ, vội ôm con lại, thì con cào cấu vào tay tôi như để tự vệ.
Lần đầu tiên, tôi không giận con. Tôi chỉ thấy… đau.
Không phải vì những vết xước trên tay, mà vì tôi nhận ra mình chưa từng thực sự lắng nghe con.

Tôi học lại cách làm mẹ – Từ đầu

Tôi bắt đầu quan sát con như một thế giới riêng biệt – không gán nhãn, không kỳ vọng. Tôi học các tín hiệu của con: lúc nào con cần yên tĩnh, khi nào con lo lắng, điều gì khiến con hoảng sợ…
Thay vì nói nhiều, tôi ngồi im lặng bên con, vẽ vài nét nguệch ngoạc trên giấy, rồi để con từ từ tham gia. Khi con nổi cơn hoảng loạn, tôi không còn ép con “phải nín”. Tôi ôm con, đung đưa, thì thầm:
– “Không sao đâu. Mẹ ở đây rồi…”
Sự kiên nhẫn bắt đầu có quả ngọt. Con dần không còn tự tổn thương nữa. Con ngước mắt nhìn tôi nhiều hơn. Có buổi sáng, con chủ động cầm tay tôi, đặt vào má mình – một hành động đơn giản, mà tôi đã chờ đợi suốt ba năm.

Chỉ cần yêu thương – Mọi thứ đều có thể nảy mầm

Một ngày nọ, tôi sốt cao, nằm mê man cả buổi trưa. Khi tỉnh dậy, tôi thấy con đang loay hoay mở chai nước suối. Con mở được, đặt lên bàn, rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tôi.
Không một lời. Nhưng tôi cảm thấy cả một bầu trời ấm áp đang lan dần trong lồng ngực.
Tôi ôm con vào lòng. Con không vùng vẫy. Lần đầu tiên, tôi tin chắc:
Con đang yêu tôi. Theo cách của riêng con.

làm mẹ
Tôi không cần con giống ai nữa. Tôi chỉ cần con là chính con (Ảnh: internet)

Làm mẹ – Là học cách yêu thương mà không cần điều kiện

Làm mẹ một đứa trẻ tự kỷ, tôi không thể đo thành công bằng điểm số, giải thưởng hay bằng những cái ôm nồng nàn.
Tôi đo tình yêu qua ánh mắt con nhìn tôi mỗi sớm mai.
Qua sự dịu đi trong những cơn khủng hoảng.
Qua lần con thì thầm: “Mẹ vui…”
Tôi không cần con giống ai nữa. Tôi chỉ cần con là chính con – và tôi là một người mẹ đủ bao dung, đủ nhẫn nại để đi bên con đến hết hành trình.

Tình yêu thương thật sự – Không làm cho con trở thành “ai đó”, mà giúp con được là chính mình

Tôi không mong con trở thành một người bình thường theo chuẩn xã hội. Tôi chỉ mong con được sống với đúng nhịp của mình – không sợ hãi, không bị ép buộc, không thấy mình là gánh nặng.
Con tôi vẫn là một đứa trẻ tự kỷ. Nhưng con đã biết mỉm cười, biết trao đi chút ấm áp, biết an tâm khi có mẹ ở bên. Và điều ấy – với tôi – đã đủ để làm nên một phép màu lặng lẽ nhưng vô cùng thiêng liêng.
Chính sự kiên nhẫn và yêu thương vô điều kiện đã mở ra cho con cánh cửa nhỏ đi vào thế giới này, và cũng mở ra cho tôi một thế giới nội tâm rộng lớn, sâu sắc hơn rất nhiều điều tôi từng hiểu.

Lời nhắn gửi đến những người mẹ đang đi qua hành trình tương tự

Nếu bạn cũng đang là mẹ của một đứa trẻ đặc biệt, xin đừng quá khắt khe với bản thân, cũng đừng vội tuyệt vọng. Có thể bạn chưa thấy kết quả ngay, nhưng mỗi ngày bạn kiên nhẫn thêm một chút, yêu thương thêm một chút – là mỗi ngày bạn gieo cho con một hạt mầm hy vọng.
Bạn không cần trở thành siêu nhân. Bạn chỉ cần đủ vững để làm chiếc neo cho con giữa cơn sóng dữ của thế giới này. Và rồi, một ngày nào đó, bạn sẽ thấy – con vẫn là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời dành tặng bạn.