(Ảnh minh hoạ: Pixabay). |
Đệ tử nọ nói với Vô Đức Thiền sư:
Thiền sư! Con đã tu hành nhiều năm mà vẫn còn lạc trong mê muội! Phật pháp dạy rằng, thiên đường và địa ngục thực sự có tồn tại, vậy mà tại sao con vẫn không thể cảm nhận được nó chứ? Rốt cuộc thì nó tồn tại ở nơi nào?
Vô Đức không trả lời vào câu hỏi mà chỉ bảo đồ đệ nọ ra ngoài xách một thùng nước vào.
Đệ tử nọ y lời mang nước vào đặt trước mặt thiền sư.
Vô Đức bảo đệ tử:
Con cúi đầu xuống xem xem, nói không chừng có thể từ trong nước nhìn thấy thiên đường và địa ngục đấy!
Đệ tử nọ cảm thấy rất hiếu kỳ bèn cúi sát xuống mặt nước, tập trung tinh thần để tìm kiếm.
Đúng lúc này, Vô Đức thiền sư đột nhiên từ phía sau dùng tay ấn đầu anh ta xuống thùng nước và giữ chặt. Đệ tử nọ kinh hoàng vùng vẫy một hồi, đến lúc sắp sửa bị ngạt thở mới được thiền sư thả cho ngóc đầu lên. Anh ta há mồm thở hổn hển, tức giận hỏi:
Thiền sư! Người làm thế là có ý gì? Người ấn con xuống nước khiến con gần chết ngạt đấy! Cảm giác như mình đang rơi dần xuống địa ngục vậy!
Vô Đức thiền sư mỉm cười hỏi:
Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ con cảm thấy thế nào?
Đang sắp chết ngạt đột nhiên lại được hít thở thoải mái, cảm giác có khác gì được lên thiên đường đâu chứ?
Vô Đức thiền sư gật đầu nói:
Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, con đã từ địa ngục đi lên đến thiên đường. Giờ đây, con còn lý do gì để không tin rằng có sự tồn tại của thiên đường và địa ngục nữa không?
Cùng suy ngẫm:
Bằng một ví dụ thực tế, Vô Đức thiền sư đã dạy cho đệ tử một đạo lý sâu xa. Thiên đường và Địa ngục không ở đâu xa mà thực tế chỉ tồn tại trong một ý niệm. Vì một niệm mà lên Thiên đường, nhưng cũng chỉ vì một niệm mà rơi vào Địa ngục.
Có lẽ chỉ những bậc tu hành đã ngộ Đạo mới có thể hiểu được ý nghĩa uyên thâm mà người đời không thể nhận ra này.