Tình yêu nghề dạy học đôi khi bắt đầu từ những điều giản dị: một buổi sáng đến trường, ánh mắt học trò vui đùa, hay một vết thương bất ngờ. Với tôi, kỷ niệm năm đầu đi dạy không chỉ là dấu ấn, mà còn là bài học theo suốt hành trình nghề giáo. Bài học từ một vết thương đã thay đổi cả chặng đường làm nghề của tôi.

Buổi sớm trong veo và những bước chân đầu nghề

Vừa ra trường, tôi được phân công dạy tại một trường trung học cơ sở vùng quê, kiêm nhiệm công tác Đoàn Đội. Là giáo viên trẻ, tôi tràn đầy nhiệt huyết, bước đi trên sân trường với lòng hăng say. Tôi đến sớm mỗi sáng, theo dõi nền nếp học sinh, tổ chức hoạt động Đội. Các em gọi tôi là “Cô Đội”, đồng nghiệp quý mến vì tinh thần trách nhiệm. Những ngày ấy, tôi tin rằng chỉ cần yêu nghề và thương học trò là đủ.

Một tiếng “vù” – Khoảnh khắc không thể quên

Một buổi sáng tháng Tư, tôi đạp xe vào trường như thường lệ. Giữa lối đi rợp bóng cây, các em học sinh đã đến sớm, tiếng cười đùa vang vọng. Tôi mải nghĩ về buổi sinh hoạt Đội, không để ý trò chơi gần đó.

Đột nhiên, một vật thể bay vút qua.
Một cơn đau nhói nơi mắt khiến tôi choáng váng.
Chiếc xe đổ xuống, tôi ôm mặt theo phản xạ.

Tiếng cười bỗng ngừng bặt, chỉ còn gió xào xạc qua hàng cây. Học sinh vội chạy lại, thầy cô cũng đến. Tôi mơ hồ nghe tiếng gọi tên mình trước khi mọi thứ tối sầm. Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường bệnh viện huyện, một bên mắt băng kín, đầu óc vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khoảnh khắc không thể quên. (Ảnh minh họa: AI)

Lời xin lỗi nhỏ – Tình yêu lớn

Hai ngày sau, tôi biết sự thật. Một nhóm học sinh chơi khăng gần lối đi. Một em – vốn ngoan ngoãn, lễ phép – vô tình đánh mạnh, khiến con khăng bay trúng mắt tôi.

Gia đình em đến bệnh viện, gửi lời xin lỗi. Em đứng lặng lẽ cạnh giường, ánh mắt sợ sệt, giọng run run:
“Con… xin lỗi cô. Con không cố ý…”

Tôi không giận. Ngược lại, tôi nghẹn ngào. Nhiều học sinh khác cũng đến thăm. Có em mang quả cam chín mọng, đặt vội trên bàn rồi chạy đi. Có em đứng ngoài cửa, lí nhí hỏi thăm rồi ngại ngùng rời khỏi. Những cử chỉ giản dị ấy khiến tôi cảm động vô cùng.

Bài học từ một vết thương – Những ngày học lại nghề giáo

Tôi được chuyển lên bệnh viện tuyến trên, điều trị gần một tháng. Giữa bốn bức tường trắng, tôi sống với những suy tư thầm lặng. Nằm viện, tôi nhìn lại mình – một cô giáo trẻ, đầy nhiệt huyết nhưng còn non nớt trước trách nhiệm nghề giáo.

Nằm viện, tôi nhận ra: làm giáo viên không chỉ dạy, mà còn là học – từ những khoảnh khắc bất ngờ nhất. (Ảnh minh họa: AI)

Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu nghề là đủ. Nhưng tai nạn ấy dạy tôi rằng làm giáo viên không chỉ là bục giảng và giáo án. Một trò chơi dân gian giữa sân trường cũng có thể trở thành bài học lớn. Tôi không giận các em, nhưng trách mình đã nghĩ đơn giản, rằng học sinh sẽ tự biết điều nên làm.

Trong những ngày ấy, tôi thực sự “học lại” nghề giáo – không từ sách vở, mà từ chính va vấp của mình. Tôi học cách quan sát kỹ hơn, lắng nghe nhiều hơn, và khiêm nhường trước những gì tưởng đã biết. Nằm viện, tôi nhận ra: làm giáo viên không chỉ dạy, mà còn là học – từ những khoảnh khắc bất ngờ nhất.

Trở về – Những ánh mắt khiến tôi ở lại

Trở lại trường, sân trường vẫn rợp nắng, học sinh vẫn đùa nghịch, đồng nghiệp vẫn cười nói thân quen. Nhưng ánh mắt các em nhìn tôi có chút khác – lặng lẽ, quan tâm. Một em rụt rè hỏi: “Cô ơi, mắt cô đỡ chưa?”, rồi chạy vụt đi như sợ bị bắt lỗi.

Trở về, tôi mang theo bài học từ những ngày nằm viện: quan tâm hơn, cẩn trọng hơn, yêu thương học trò nhiều hơn. Tôi phân khu sân chơi rõ ràng, nhắc nhở các em giữ an toàn. Tôi không chỉ là cô giáo dạy văn hay cô Đội, mà dần trở thành người bạn lớn, được học trò tin cậy và sẻ chia.

Bài học từ một vết thương – Dấu ấn mãi theo

Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ mãi ký ức ấy. Vết thương năm nào đã lành, nhưng bài học từ nó mãi theo tôi. Bài học ấy không đến từ giáo trình, mà từ một khoảnh khắc bất ngờ – khi tôi nhận ra: làm thầy không chỉ là dạy, mà còn là học.

Tôi học cách yêu học trò đúng cách, học cách bao dung, học cách nhận lỗi – kể cả khi mình là người bị thương. Một vết thương nhỏ năm ấy hóa ra là dấu ấn không thể quên, giúp tôi trưởng thành trên hành trình nghề giáo. Và nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ là cô giáo – dù biết rằng, vấp ngã là cách để tôi lớn lên.