Lũ lụt khiến miền Trung điêu đứng. Giữa cảnh khổ trăm bề; nỗi lo và sự sợ hãi vẫn hiện hữu ; nhưng có tình người lại sáng lên trong những bữa cơm sẻ chia ;trong bàn tay nắm chặt giúp nhau vượt qua bão lũ.
- Hồ Cửa Đạt Thanh Hóa – Bức tranh thủy mặc giữa đại ngàn
- Hà Nội báo động lũ khẩn cấp, 30 điểm ngập sâu
Tóm tắt nội dung
Cảnh tượng giữa bão lũ miền Trung
Trời mưa trắng xóa, nước dâng ngập cả mái nhà. Những con đường vốn đông người qua lại giờ biến thành dòng sông đục ngầu. Trên cánh đồng xanh mướt chỉ còn lại mênh mông biển nước.
Anh Dũng, một người dân ở vùng trũng, ngậm ngùi: “Chúng tôi chạy lũ trong đêm ;chẳng kịp mang theo gì. Nhà giờ ngập gần đến nóc. Vợ con phải ở nhờ nhà văn hóa, sống dựa vào lòng hảo tâm củ mọi người.
Dọc theo những tuyến đê, nhiều hộ dựng tạm chòi bằng tre, phủ bạt để che mưa gió. Có người may mắn tìm được chỗ đất cao để tá túc nhờ hàng xóm. Những hộ còn nhà thì cũng chỉ còn bốn bức tường ngập nước, tài sản chìm trong dòng lũ.
Tiếng gọi nhau í ới vang lên trong đêm tối. Có khi là để nhờ xuồng đưa người già và trẻ nhỏ đi sơ tán ; có khi chỉ là để trấn an rằng “mọi người vẫn ổn”. Ở vùng lũ ; sự sống mong manh đến mức mỗi ngày trôi qua đều là một lần đối diện hiểm nguy.
Mất mát miền không chỉ là vật chất
Nước lũ cuốn trôi trâu bò, lúa gạo, thuyền bè bao công sức tích góp cả năm trời bỗng chốc hóa thành con số không. Nhưng điều khiến người dân ám ảnh hơn cả là nỗi bất lực ;khi nhìn dòng nước đỏ ngầu cuốn phăng đi mọi thứ.
Một cụ già ngồi nép mình trong góc nhà văn hóa thôn ; đôi mắt nhòa đi: “Cả đời gắn bó với mảnh đất này ;chưa bao giờ tôi thấy nước lên nhanh đến vậy. Chỉ mong trời sớm tạnh, để còn nhìn thấy mái nhà của mình.”
Những đứa trẻ co ro trên manh chiếu trải vội, đôi mắt ngơ ngác nhìn người lớn tất bật. Chúng chưa hiểu hết khổ đau của bão lũ ; nhưng cái đói, cái lạnh thì đã sớm in hằn trong trí nhớ tuổi thơ.
Đau xót hơn, có những phận người đã không còn kịp trở về. Trong hành trình cứu trợ, vài người lính ; vài thanh niên xông pha cứu nạn đã mãi mãi nằm lại giữa dòng nước dữ. Sự hy sinh ấy để lại khoảng trống lặng người ;nhưng cũng khắc sâu hơn bao giờ hết ý nghĩa của tình đồng bào, của lòng dũng cảm.
Khi tình người lên cao hơn nước lũ
Trong gian nan, ánh sáng của tình người càng rực rỡ. Chính quyền địa phương khẩn trương di dời dân ;lập điểm cứu trợ, chuyển lương thực, áo ấm đến tay từng hộ. Các đoàn thanh niên, bộ đội, công an túc trực suốt đêm ;chèo xuồng băng qua dòng chảy xiết để đưa người dân đến nơi an toàn.
Từ khắp miền đất nước, những chuyến xe cứu trợ lại nối đuôi nhau hướng về miền Trung. Bao gạo, thùng mì, chai nước sạch, thùng thuốc men được chở đến tận vùng ngập. Những tấm áo mưa, chiếc chăn bông, đôi dép nhựa… vốn nhỏ bé nhưng trở thành niềm an ủi lớn lao trong những ngày lũ vây kín bốn bề.
Một em nhỏ trong nhà văn hóa nhoẻn miệng cười khi nhận hộp sữa từ đoàn thiện nguyện. Nụ cười ấy, giản dị mà sáng lóa, như một tia nắng lóe lên trong bầu trời u ám. Nó khiến nhiều người lớn rưng rưng ;để rồi lại thấy có thêm sức mạnh tiếp tục đồng hành cùng bà con.

Tiếng gọi từ vùng lũ miền Trung
Người miền Trung vốn kiên cường, đã quen với bão giông. Nhưng nỗi đau từ lũ lụt chưa bao giờ dễ dàng. Và hơn lúc nào hết, bà con nơi đây đang rất cần sự sẻ chia không ;chỉ từ chính quyền mà từ cả cộng đồng.
Ngay lúc này, khi nước vẫn còn ngập trắng đồng làng, nhiều người dân vẫn sống lay lắt từng ngày. Một bữa cơm cứu trợ, một tấm chăn ấm, một lời động viên… cũng trở thành điểm tựa để họ gắng gượng vượt qua.
Những ngày tới, khi nước rút, gian nan chưa dừng lại. Bởi khi đó, họ sẽ phải dựng lại mái nhà ; khôi phục mùa màng, tìm cách lo cho con trẻ đến trường. Đó mới là hành trình dài và đầy thách thức.
Sau giông bão miền tình người ở lại
Nước lũ rồi sẽ qua, bầu trời sẽ trong trở lại. Nhưng điều còn lại trong ký ức người dân miền Trung không chỉ là tang thương ; mà còn là những vòng tay dang rộng, những tấm lòng hảo tâm khắp nơi tìm về.
Giữa dòng nước cuồn cuộn, người ta đã thấy những bàn tay nắm chặt ; những ánh mắt động viên, những trái tim đồng cảm. Chính tình người ấy sẽ là sức mạnh giúp bà con đứng lên từ đổ nát ; vững vàng vượt qua thử thách, và tiếp tục sống với niềm tin rằng sau cơn bão lũ; mặt trời sẽ lại mọc, nắng sẽ lại vàng trên những mái nhà.