Site icon MUC News

Cây bàng sân trường – Khi ký ức có rễ

Ảnh minh họa ( Nguồn: vacne )

Tôi trở lại ngôi trường cũ sau mười năm xa cách. Sân trường vẫn rộng rãi, hành lang vẫn vang vọng tiếng nói cười của học sinh. Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất là khi bắt gặp lại… cây bàng sân trường – cái cây già cỗi, thân xù xì năm nào giờ vẫn đứng đó. Dưới tán lá từng nhuộm màu áo học trò, ký ức như được đánh thức – nguyên vẹn, trong veo và đầy rung động.

Gốc bàng – Mái che cho những tháng ngày hồn nhiên

Hồi ấy, lớp tôi học ngay dãy phòng phía sau sân – nơi mỗi giờ ra chơi đều mát rượi dưới tán bàng lớn.

Tôi còn nhớ rõ những buổi trưa hè oi ả, chúng tôi túm tụm dưới gốc bàng, chơi chuyền tay, đánh cờ ca-rô bằng phấn viết bảng, hoặc đơn giản là ngả lưng trên băng ghế đá, nghe tiếng gió xào xạc trên cao. Cây bàng sân trường như một mái che của tuổi thơ, bao bọc những ngày hồn nhiên không lo nghĩ.

Bàng ơi, ai nhuộm lá mực?
Để phai đầy áo học trò…”

— Trích từ bài thơ “Lá bàng” – Nguyễn Duy

Khi cây bàng sân trường thay áo – Những mùa ký ức

Mỗi mùa, cây bàng như khoác lên mình một chiếc áo mới. Xuân đến, chồi non mơn mởn vươn lên như ngón tay bé nhỏ vẫy gọi trời xanh. Hè về, lá xanh mướt xòe rộng, che nắng cho bao trò chơi của lũ học trò.

Thu sang, cả tán cây rực rỡ trong sắc đỏ, sắc vàng, như những cánh thư thầm lặng gửi lại thời gian. Đông tới, cây trút lá, thân khẳng khiu nhưng vững chãi – như một lời nhắc nhở rằng, dẫu mọi thứ đổi thay, thì gốc rễ vẫn luôn bền bỉ nơi ấy.

Thu sang, cả tán cây rực rỡ trong sắc đỏ, sắc vàng. ( Ảnh: internet )

Cây bàng không nói, nhưng nhớ mọi điều

Cây bàng sân trường không nói, nhưng nó chứng kiến. Nó đã thấy những ánh mắt lấm lét của tụi học trò giấu truyện tranh sau sách giáo khoa. Nó từng nghe tiếng cười rộn ràng khi đám con trai tranh nhau trái bàng chín.

Nó dõi theo ánh nhìn ngại ngùng đầu tiên giữa cậu bạn bàn trên và cô bé học giỏi lớp tôi. Dưới gốc bàng, tôi từng viết dòng nhật ký đầu tiên, cũng là nơi tôi ôm mặt khóc vì điểm thi không như mong đợi.

Và cũng chính nơi ấy, vào ngày cuối năm học cuối cấp, tôi cùng bạn bè chia tay nhau – những cái ôm vội vã, lời chúc chưa tròn, và những giọt nước mắt chưa kịp lau.

“Chúng ta rồi sẽ quên nhau
Như cây quên lá, như mây quên trời.”

— Trích “Ngày chia tay” – Lưu Quang Vũ

Cây bàng sân trường – Cuốn lưu bút lặng lẽ của thời gian

Thời gian trôi. Những hàng ghế đá dưới gốc cây giờ đã được thay mới. Dãy lớp học đã sơn lại màu khác. Nhưng cây bàng sân trường vẫn đứng đó – trầm mặc như một cuốn lưu bút khổng lồ mà mỗi người từng học ở đây đều gửi lại vài dòng.

Nó không già đi, chỉ thêm từng lớp vỏ sần sùi, như chồng chéo lên nhau những mảnh ký ức của bao thế hệ học sinh.

Khi ký ức có rễ – Mong một tán bàng cho lũ trẻ hôm nay

Giờ đây, khi đứng dưới tán bàng một lần nữa, tôi mới thấm thía hết câu nói:
“Có những điều tưởng chừng rất bình thường, nhưng khi ta đi xa, lại trở nên thiêng liêng đến lạ.”

Cây bàng sân trường không chỉ là một cái cây. Đó là phần hồn của ngôi trường, là nhân chứng của tuổi học trò trong veo và tươi đẹp nhất. Dù hôm nay có những trường học hiện đại, khang trang hơn, tôi vẫn mong rằng sẽ có một góc sân được dành riêng cho cây bàng – để lũ trẻ hôm nay cũng có thể lớn lên dưới tán lá ấy. Để một ngày nào đó, khi trở lại, chúng cũng sẽ có một nơi để thì thầm với ký ức – như tôi của hôm nay.