Gần đây tôi vẫn nghe nói rằng Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) là một “con hổ giấy”.
Vì vậy, không cần phải lo lắng về việc Đài Loan bị tấn công. Và dù sao đi nữa, Hoa Kỳ có nhiều thời gian để sẵn sàng trước khi PLA trở thành một mối đe dọa thực sự — thay vì chỉ là một “đối thủ cạnh tranh ngang hàng.”
Vấn đề của PLA là gì? Có thể nêu một vài ví dụ: không có kinh nghiệm mới về chiến đấu, tham nhũng, có quá nhiều người trong hàng ngũ là “con một”, và hải quân Trung Quốc không có khả năng tiến hành các hoạt động chiến đấu ở những vùng biển xa và thành thạo “các hoạt động đổ bộ” — được cho là phức tạp và khó khăn nhất của toàn bộ các chiến dịch quân sự.
Ngay cả các nhà lãnh đạo của chính quyền này cũng phàn nàn về “căn bệnh hòa bình” — rằng PLA đã không tham chiến trong nhiều thập niên và có quá nhiều sĩ quan cấp cao không thể đáp ứng được nhu cầu của chiến tranh công nghệ cao hiện đại.
Có lẽ là như vậy, nhưng trong 30 năm qua, Trung Quốc cộng sản đã thực hiện việc xây dựng quân đội ở cấp độ lớn nhất và nhanh nhất kể từ Đệ nhị Thế chiến. Ngân sách quốc phòng của Trung Quốc lớn hơn nhiều so với con số khoảng 220 tỷ USD mà quốc gia này tuyên bố, có thể vượt quá chi tiêu quốc phòng của Hoa Kỳ.
Lực lượng Hải quân Trung Quốc hiện đã lớn hơn Hải quân Hoa Kỳ, và khoảng cách đó sẽ ngày càng lớn. Trung Quốc đang cho hạ thủy năm tàu cho mỗi chiếc mà Hải quân Hoa Kỳ đưa vào hoạt động, đồng thời đưa thêm trọng tải và hỏa tiễn ra biển. Bắc Kinh cũng đặt sự chú tâm tương tự cho lực lượng không quân và lực lượng lục quân của mình, và năng lực hỏa tiễn của quốc gia này — trong đó có vũ khí siêu thanh — có thể vượt qua năng lực của Hoa Kỳ. Việc xây dựng vũ khí hạt nhân của quốc gia này cuối cùng đã khiến cho ngay cả các chuyên gia Trung Quốc cũng lo lắng. Họ đã bác bỏ việc này trong nhiều năm qua.
Trung Quốc biết vấn đề của mình nhưng có mục tiêu rõ ràng — đánh bại các lực lượng Hoa Kỳ là mục tiêu số 1 — và họ nỗ lực luyện tập để đạt được những mục tiêu này. Tàu của Trung Quốc không thi thoảng bị cháy trên bến tàu, không bị rỉ sét cũng như không va chạm với các tàu khác.
Đúng vậy, PLA sẽ gặp khó khăn hơn khi tấn công thủ phủ Des Moines của tiểu bang Iowa, nhưng đó không phải là vấn đề.
Đúng là năng lực chiến đấu thông thường của Trung Quốc — hay “khả năng khai triển và duy trì các lực lượng bên ngoài lãnh thổ” — giảm xuống nhanh chóng ngoài phạm vi 1,000 dặm (1,600 km) tính từ biên giới Trung Quốc. Nhưng những phi đạn phóng từ mặt đất của họ dễ dàng vươn tới đảo Guam và Hawaii, đồng thời họ vận hành tàu và phi cơ thường xuyên hơn và xa hơn tới Thái Bình Dương và xa xôi hơn nữa.
Trung Quốc đang thiết lập một mạng lưới cảng và phi trường mà thông qua đó quốc gia này có thể tiếp cận toàn thế giới. Và họ đang chế tạo thêm các tàu tiếp nhiên liệu, phi cơ, và các phương tiện vận tải tầm xa cần thiết cho việc khai triển sức mạnh toàn cầu — giống như những gì Hoa Kỳ có thể làm.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy trong năm năm hay 10 năm nữa thì chúng ta khó mà lạc quan cho được.
Và không hiểu vì sao mà “con hổ giấy” đó trên thực tế lại có thể nắm quyền kiểm soát Biển Đông cách đây sáu hoặc bảy năm.
Hải quân Hoa Kỳ có thể đi qua khu vực này, Không quân Hoa Kỳ cũng có thể và thậm chí tiến hành các cuộc tập trận. Tuy nhiên hành động này giống như việc NYPD (Cảnh sát New York) đi qua Quảng trường Thời đại vào những ngày tồi tệ nhất trước khi Thị trưởng Rudy Giuliani xác lập lại trật tự. Những viên cảnh sát này chỉ kiểm soát phạm vi họ làm việc; khi họ rời đi, “kẻ xấu” đã tràn vào và nắm quyền kiểm soát.
Ngay cả giờ đây, PLA vẫn đang theo dõi (“hộ tống”) các tàu và phi cơ Hoa Kỳ đi qua Biển Đông.
Không có gì đáng lo ngại cả sao?
Một ngày nào đó, một hoa tiêu khu trục hạm của Hải quân Hoa Kỳ sẽ bị hàng chục hỏa tiễn chống hạm hướng về phía mình — với tốc độ siêu thanh — và có 12 giây để phản ứng.
Ông có thể được tha thứ khi cho rằng PLA không phải là một “con hổ giấy” và không chỉ là một “đối thủ cạnh tranh ngang hàng.”
Tóm tắt nội dung
Một điều cần ghi nhớ
Nhưng đây là điều cần lưu ý khi quý vị nghĩ về Quân Giải phóng Nhân dân: Một quân nhân chỉ cần đủ năng lực để làm một việc nhất định tại một địa điểm nhất định vào một thời điểm nhất định.
Hãy nhớ lại Chiến tranh Falklands năm 1982. Người Anh vượt trội hơn người Argentina ở hầu hết mọi phương diện. Khí tài của Argentina thường lỗi thời và nhiều quân nhân là “lính quân dịch.”
Tuy nhiên, người Argentina gần như đã giành chiến thắng.
Và lẽ ra họ sẽ giành chiến thắng nếu có thêm vài quả bom và ngư lôi nặng 500 pound gây nổ và đánh chìm các tàu Hải quân Hoàng gia Anh.
Anh quốc cũng có may mắn khi có bà Margaret Thatcher là thủ tướng.
Quần đảo Falklands cách bờ biển Argentina khoảng 200 dặm (320 km) ở điểm gần nhất. Còn Đài Loan chỉ cách đất liền Trung Quốc 90 dặm (144 km).
Nếu Trung Quốc đang chỉ nhắm đến Đài Loan — chứ không phải là thành phố Des Moines — thì điều đó có vẻ khả thi.
Và một cuộc tấn công vào Đài Loan sẽ không chỉ là một cuộc tấn công đổ bộ. Cuộc tấn công này sẽ bao gồm hàng rào phi đạn rộng lớn và chính xác, kiểm soát toàn diện trên không và trên biển, chiến tranh điện tử và chiến tranh mạng dồn dập — đồng thời các liên kết internet và liên lạc sẽ bị cắt. Những kẻ phản quốc sẽ gây hỗn loạn. Và Hoa Kỳ sẽ bị đe dọa bằng chiến tranh hạt nhân.
Trung Quốc đã tập luyện và chuẩn bị cho tất cả những điều này trong nhiều năm.
Chắc chắn rằng, ông Tập Cận Bình muốn chiếm được Đài Loan mà không tốn một viên đạn nào, nhưng vũ lực là một lựa chọn, và ông Tập đã nói như vậy.
Thật an tâm — nhưng nguy hiểm — khi cho rằng ông Tập và người Trung Quốc không đủ khả năng, quá sợ hãi, hoặc chỉ đang dọa suông thôi, vốn là niềm tin phổ biến nhất ở Hoa Thịnh Đốn và thậm chí ở Đài Bắc.
Người ta phát hiện ra thái độ khinh thường tương tự từ năm 1950 khi các chuyên gia — đặc biệt là ở tổng hành dinh của Tướng Douglas MacArthur — khẳng định rằng: “Họ [PLA] sẽ không bao giờ vượt qua sông Áp Lục.”
Nhưng họ đã làm vậy.
Và chưa ai từng nghe một cựu chiến binh Chiến tranh Bắc Hàn nói rằng ông ta muốn chiến đấu với người Trung Quốc một lần nữa.
Quý vị sẽ nghĩ rằng Thủy quân lục chiến biết rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Tác giả bài viết này nhớ lại rằng họ đã tròn mắt biểu lộ vẻ kinh ngạc hồi năm 2016 khi nghĩ rằng các đơn vị đổ bộ tương đương với Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ và Hải quân Hoa Kỳ của Trung Quốc sẽ sớm thực hiện các chuyến đi ở Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Quý vị biết đấy, chỉ là không bằng chúng ta thôi.
Hải quân Quân Giải phóng Nhân dân đang chế tạo các tàu đổ bộ với tốc độ nhanh và có thể khai triển hai hoặc ba lực lượng đặc nhiệm đổ bộ tương tự nếu muốn.
Về việc PLA thiếu kinh nghiệm chiến đấu
Huấn luyện bài bản có thể bù đắp cho điều đó.
Và đừng quên rằng quân đội Hoa Kỳ ngày càng có ít cựu chiến binh — không ai trong số họ có kinh nghiệm trong chiến tranh hiện đại trước một đối thủ tầm cỡ trong lĩnh vực chủ yếu là hàng hải. Chiến đấu với người Iraq và phiến quân Taliban không giống như chiến đấu với một đối thủ hiện đại. Những chiến dịch này cũng không phải là những thành công lớn.
Điều này cũng giúp nhận ra rằng chính quyền Trung Quốc đã tiến hành một cuộc chiến không dùng vũ lực nhắm vào Hoa Kỳ và phương Tây trong nhiều thập niên qua. Chiến tranh chính trị, chiến tranh kinh tế, tuyên truyền, lũng đoạn giới tinh hoa, tấn công mạng, gián điệp, hóa học (fentanyl) và chiến tranh sinh học là một phần của chiến lược “chiến tranh không giới hạn” của Bắc Kinh. Và tất cả đều nhằm mục đích làm suy yếu kẻ thù và bào mòn ý chí và khả năng kháng cự của đối thủ. Chiến tranh sử dụng vũ lực chỉ được dùng nếu cần thiết để kết thúc mọi việc.
Nhưng Hoa Kỳ có đồng minh, phải không?
Đúng là như vậy, và các đồng minh của Hoa Kỳ mang lại lợi ích to lớn ngay cả khi khả năng quân sự không đồng đều và các lợi ích chính trị không phải lúc nào cũng giống nhau.
Nhưng Trung Quốc cũng có các đồng minh như: Bắc Hàn, Nga, Iran, Venezuela, Nicaragua và Cuba. Và phần lớn Nam bán cầu ít nhất cũng có thiện cảm với Trung Quốc.
Đây có thể không phải là những quốc gia hữu hảo nhất và không phải lúc nào cũng là những bằng hữu tốt nhất — nhưng hợp tác cùng nhau, họ có thể gây rắc rối cho Hoa Kỳ và các đối tác của nước này.
Và hiện tại, lợi ích chiến lược của họ là tương đồng.
Người Nhật, những người thường xuyên bị tàu bay và phi cơ Nga và Trung Quốc quấy rối và đi vòng quanh hải phận của họ, có thể nói với quý vị điều đó.
Và gần đây, Trung Quốc — thông qua Iran và các lực lượng ủy nhiệm Hamas và Hezbollah của quốc gia này — đã khiến Hoa Kỳ và quân đội Hoa Kỳ tập trung vào một trục Trung Đông khác — và lơ là khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương.
PLA còn có những thứ khác phục vụ cho lợi ích của họ.
Hoa Kỳ sẽ không cắt giảm sự phụ thuộc kinh tế vào Trung Quốc, trong đó có nhiều nhiên liệu cần thiết cho sản xuất quốc phòng. Wall Street và tầng lớp doanh nhân Hoa Kỳ tiếp tục cung cấp cho Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vài trăm tỷ dollar tiền tệ có thể chuyển đổi mỗi năm, tài trợ hiệu quả cho quốc gia (và quân đội) vốn đang tìm cách đẩy họ ra khỏi khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương, trước tiên là vậy.
Nhưng quay lại điểm chính: Đừng đánh giá thấp ĐCSTQ hay Quân Giải phóng Nhân dân.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoa Thịnh Đốn đánh giá thấp kẻ thù:
“Saddam Hussein sẽ không tấn công Kuwait.”
“Một khi chúng ta chiếm được Baghdad, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Liệu tổng thống Putin có tấn công Ukraine không? Ông ta sẽ không dám đâu.”
“Trung Quốc không muốn có lực lượng hải quân tại vùng nước sâu.”
“Trung Quốc chỉ muốn kinh doanh và kiếm tiền.”
Chỉ có ông Tập mới biết chắc chắn
Không ai ngoại trừ ông Tập biết ông ta sẽ làm gì.
Nhưng tốt nhất hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất — và ngay bây giờ.
Và hãy nhớ rằng một quân nhân chỉ cần đủ năng lực để làm một việc nhất định vào một thời điểm nhất định ở một địa điểm nhất định.
Và giới lãnh đạo của quốc gia này phải sẵn sàng chấp nhận một số hình phạt kinh tế và tổn thất chính trị.
Nếu đúng như vậy, Trung Quốc chỉ còn việc lựa chọn địa điểm và thời điểm.
Và hy vọng Hoa Kỳ tiếp tục thuyết phục chính mình rằng chính quyền Trung Quốc sẽ không dám tấn công.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Tịnh Nhi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times