Ở những bản làng xa xôi, nơi đường đi quanh co, suối sâu chia cách; những giáo viên vùng cao vẫn ngày ngày bám bản, gieo mầm tri thức. Họ là những con người âm thầm hy sinh hạnh phúc riêng để giữ ánh sáng con chữ cho thế hệ mai sau.

Dấu ấn thế hệ giáo viên vùng cao từ quá khứ đến hiện tại

Hơn 60 năm trước, hàng trăm giáo viên miền xuôi đã tình nguyện lên vùng cao; mang theo tri thức và ánh sáng văn hóa. Nhờ họ, hàng vạn đồng bào dân tộc thiểu số biết đọc, biết viết và nhiều học trò đã trưởng thành; trở thành cán bộ ưu tú.

Ngày nay, lớp giáo viên vùng cao tiếp nối vẫn kiên cường đối diện với muôn vàn thử thách. Đường đất trơn trượt, cầu tạm mong manh, thậm chí phải chèo bè vượt suối để đến lớp. Nhưng với họ, mỗi bước chân là một hành trình gieo hạt giống tri thức cho bản làng.

Những thầy cô nơi biên giới đã chứng minh rằng giáo dục không chỉ dừng ở bài giảng; mà còn là trách nhiệm lịch sử gắn liền với sự phát triển cộng đồng. Đằng sau mỗi lớp học đơn sơ; là câu chuyện của những con người sẵn sàng đánh đổi sự bình yên cá nhân để vun đắp tương lai cho học trò.

Chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho học trò nơi núi rừng

Ở vùng cao, vai trò của giáo viên vượt xa khái niệm “người dạy chữ”. Họ trở thành cha, mẹ thứ hai khi lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho học trò. Để học sinh đến lớp, thầy cô phải “bốn cùng”: cùng ăn, cùng ở; cùng làm và cùng nói tiếng bản địa.

Nhiều điểm trường xa trung tâm, trẻ nhỏ phải ở lại cả tuần. Khi ấy, các cô giáo trở thành người nuôi dưỡng, vừa dạy chữ vừa tập cho trẻ tự lập. Những công việc tưởng chừng giản đơn như bón cơm, dỗ ngủ hay dạy múa hát; đều gắn liền với trách nhiệm và tình thương.

Đằng sau nụ cười trẻ thơ là sự vất vả không ngừng nghỉ. Thầy cô không chỉ đối diện khó khăn về giao thông; thiếu thốn vật chất mà còn là nỗi nhớ gia đình, con nhỏ. Thế nhưng, họ vẫn chọn gắn bó, bởi tình yêu nghề và khát vọng giúp học trò vùng cao thoát khỏi bóng tối mù chữ.

Những bữa ăn ấm cúng trên đỉnh núi.(Ảnh: Lao Động)

Hy sinh thầm lặng – ngọn lửa giữ sáng con chữ

Câu chuyện của nhiều giáo viên vùng cao khiến người nghe không khỏi xúc động. Có người phải gửi con nhỏ về quê để bám lớp; có người ngày ngày chèo bè qua suối, đối mặt hiểm nguy để đến trường. Có người chấp nhận sống xa chồng, xa con, chỉ mong học trò mình có tương lai sáng hơn.

Những hy sinh ấy ít khi được kể nhiều, nhưng lại là nền móng vững chắc cho sự phát triển giáo dục miền núi. Mỗi lớp học sáng đèn, mỗi em nhỏ biết viết tên mình, đều có dấu ấn của thầy cô bám bản.

Giữa bao gian khó, họ vẫn kiên trì với lý tưởng: gieo con chữ là gieo hy vọng. Hình ảnh cô giáo tự chèo bè vượt suối hay thầy giáo băng rừng đi vận động học sinh sẽ mãi là biểu tượng cho tinh thần bền bỉ của giáo viên vùng cao.

Họ chính là “người giữ lửa” – ngọn lửa không bao giờ tắt trong hành trình xóa mù chữ và xây dựng tri thức cho đồng bào miền núi, biên giới.

Theo: Lao Động