Không còn chỉ loay hoay với nghề nghiệp hay thành công, người trẻ hôm nay đối mặt một khủng hoảng khác âm thầm hơn: Khi bản thể bị phân mảnh bởi mạng xã hội, công việc, kỳ vọng. Khi sống trong quá nhiều vai, họ dần không còn cảm nhận được con người thật của chính mình. Bài viết là lời nhắc nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ về hành trình trở về với bản thể nguyên vẹn.
- Đu idol: Văn hóa thần tượng của giới trẻ Việt
- Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn ở các gia đình hiện đại
- Đường dây lừa đảo xuyên quốc gia bị triệt phá, hơn 2.000 tỉ đồng bị chiếm đoạt
Tóm tắt nội dung
Khi bản thể bị phân mảnh – Những “vai diễn” nối tiếp
Không khó để thấy người trẻ ngày nay sống trong nhiều tầng bản thể:
- Trên mạng, họ chọn lọc hình ảnh, viết lời hay, thể hiện tính cách cuốn hút.
- Nơi công sở, họ gồng lên để đạt chuẩn mực: đúng giờ, hiệu quả, ít sơ suất.
- Trong gia đình, họ điều chỉnh lời ăn tiếng nói, tránh gây lo lắng cho cha mẹ.
Những vai diễn ấy ban đầu là nỗ lực thích nghi. Nhưng khi kéo dài, nó tạo thành một chuỗi sống tách biệt, mỗi bản thể có logic riêng, không liên lạc với nhau. Người trẻ vẫn vận hành – nhưng bên trong, họ mệt. Mệt vì luôn phải “canh chỉnh” mình theo hoàn cảnh. Mệt vì không biết đâu là “phiên bản thật”.

(Ảnh: AI)
Cơ chế âm thầm của khủng hoảng bản thể
Cảm xúc bị chia mảnh
Người trẻ thường không bộc lộ toàn bộ cảm xúc thật ở bất kỳ không gian nào. Công sở yêu cầu chín chắn, gia đình đòi hỏi điều lộ, mạng xã hội thích tích cực.
Các cảm xúc không bộc lộ không mất đi, mà tích tụ. Khi không được xử lý, chúng trở thành các khối nghẹn nặng nội tâm, gây trống rỗng, lo âu vô cớ.
Khi bản thể bị phân mảnh: hệ thống vai trò không kết nối
Người trẻ có thể rất tốt ở từng vai: sản xuất nội dung giỏi, học văn hay, làm việc tốc độ. Nhưng các vai trò đó hoạt động như những ứng dụng tự động hóa – không trao đổi thông tin, không góp lại một cốt lõi bên trong.
Khi không có một trung tâm để hội hợp, người trẻ dễ trở nên rời rạc: làm nhiều nhưng không hiểu, tương tác nhiều nhưng kém kết nối.
Vì sao cơ chế chia mảnh hình thành?
- Vì xã hội hiện đại đòi hỏi quá nhiều vai: Trong một ngày, người trẻ có thể phải chuyển đổi giữa 5–6 vai: nhân viên, con cái, người yêu, bạn bè, người ảnh hưởng (trên mạng), học viên… Mỗi vai có những kỳ vọng riêng, thậm chí mâu thuẫn nhau. Để làm tốt từng vai, họ học cách “tách bản thân” – giống như bật tắt công tắc theo hoàn cảnh. Lâu dần, việc phân mảnh không còn là công cụ thích nghi mà trở thành cơ chế sống mặc định.
- Vì mạng xã hội tạo áp lực trình diễn thường trực: Mạng xã hội là sân khấu khổng lồ nơi người trẻ phải thể hiện “phiên bản chỉnh sửa” của mình để được công nhận. Bản thể số dần thay thế bản thể thật. Con người thật – vốn không hoàn hảo – bị đẩy lùi, giấu đi.
- Vì thiếu những không gian được là chính mình: Không còn những “chốn quay về” như trong các cộng đồng truyền thống – nơi người ta được sống mà không phải gồng. Khi mọi nơi đều là sân khấu, thì không còn hậu trường cho bản thân nghỉ ngơi.

Vì sao chúng ta không có “vaccine” nội tâm?
Bản thể thống nhất không đến từ bản năng – mà cần được nuôi dưỡng
Không ai sinh ra đã có một bản thể rõ ràng. Nó cần thời gian, phản tư, kết nối. Khi hành trình hình thành ấy bị gián đoạn – bởi áp lực, kỳ vọng, so sánh – thì bản thể phát triển lệch hoặc phân tán.
Văn hóa thành tích lấn át văn hóa cảm xúc
Chúng ta học cách đạt điểm cao, biết cách tạo hồ sơ nổi bật, thuyết trình giỏi – nhưng hiếm ai được học cách lắng nghe nỗi buồn, nhận diện tổn thương, chấp nhận phần chưa hoàn hảo. Sự thiếu hụt ấy khiến hệ miễn dịch cảm xúc bị suy yếu.
Ta quá bận sống… để kịp hiểu mình
Một nghịch lý đáng buồn: người trẻ được trang bị để “ra đời nhanh”, nhưng không có thời gian dừng lại để hiểu bên trong. Không gian tĩnh bị thu hẹp. Các khoảng lặng biến mất. “Kháng thể nội tâm” không có điều kiện hình thành.
Khi bản thể bị phân mảnh – Làm gì để tái hợp nhất bản thể?
- Nhận biết đâu là bản thể phù hợp, đâu là bản thể vì ép buộc Không phải vai nào ta đang sống cũng đến từ lựa chọn tự do. Hãy bắt đầu bằng việc quan sát: khi nào mình thấy thoải mái, khi nào thấy căng cứng? Bản thể phù hợp luôn đi kèm cảm giác an trú.
- Tạo ra không gian không cần diễn. Đó có thể là người bạn không đánh giá, một trang giấy riêng, hoặc chỉ là chiếc ghế quen nơi ban công. Nơi ấy, ta không cần “tỏ ra”. Ta chỉ cần “là”.
- Thực hành “check-in nội tâm” định kỳ Giống như việc khám sức khỏe, bản thể cũng cần được “khám định kỳ”. Mỗi tuần, hãy dành 10 phút để hỏi mình: “Tuần này, mình có sống thật không?”, “Vai nào khiến mình kiệt sức?”, “Mình đã lắng nghe phần nào trong mình?”
- Học lại kỹ năng cảm xúc từ đầu Dù bạn 20 hay 30, chưa bao giờ là muộn để học cách:
- Gọi tên cảm xúc
- Chấp nhận phần chưa hoàn hảo
- Đặt ra ranh giới lành mạnh
- Xin giúp đỡ khi quá tải
Khủng hoảng bản thể không phải dấu hiệu yếu kém; mà là triệu chứng của một xã hội nhiều vai, ít hậu phương, và thiếu dưỡng chất cảm xúc. Hành trình trở về bản thể thật là hành trình can đảm – nơi ta học cách thống nhất lại chính mình. Để khi không còn sân khấu nào, ta vẫn không thấy trống rỗng.
Vì đôi khi, điều cần thiết nhất không phải là làm thêm điều gì; mà là dừng lại đủ lâu để nhận ra: ta vẫn đang ở đây – nguyên vẹn, và xứng đáng được hiện diện trọn vẹn.