Lũ lịch sử tràn về, người dân miền Trung trải qua những ngày “cô độc nhưng đoàn kết” trong cảnh sống ngập nước. Những bức hình; câu chuyện đời thường thể hiện sức mạnh của tinh thần cộng đồng vượt qua nghịch cảnh
- Ông Trump gặp lại ông Tập sau 6 năm: Cuộc gặp tại Busan đánh dấu bước ngoặt tạm thời
- Phút đoàn tụ đẫm nước mắt sau 40 năm xa cách của người anh bỏ rơi em trai tại bệnh viện
- Vụ vận chuyển khí cười Quảng Ninh: 637 bình N2O lớn nhất 2025
Lũ lịch sử gây xáo trộn đời sống hằng ngày
Chị Nguyễn Vân, 35 tuổi, ở TP Đà Nẵng ví trận lũ năm nay như “nhân viên đi làm hành chính” — sáng thứ Hai nước dâng; cuối tuần rút để rồi lại sáng thứ Hai nước lên tiếp.
Hôm 22/10, khi nghe dự báo mưa lớn; hai vợ chồng chị mua thực phẩm chất đầy tủ lạnh — nhưng mưa không tới; đến khi nước dâng thì thực phẩm gần… cạn.
Chiều 28/10, nước tràn ngập vào nhà; chị Vân chỉ kịp bê đồ điện tử lên tầng tum cùng vài bộ quần áo để cố thủ. Ba ngày đầu; nước ngập gần hai mét.
Anh chồng — một người Australia tên Jonathan Poltak Samosir — lội ra đường tìm mua thực phẩm nhưng bất lực quay về vì nước dâng nhanh. “Cảm giác như đang chơi game sinh tồn; chỉ khác là không có nút tạm dừng”, anh nói.
Trong những ngày lụt; vợ chồng chỉ còn bốn gói mì, chục quả trứng và ít hoa quả. Tìm lại tủ lạnh, chị Vân “mừng như bắt được vàng” khi phát hiện túi thịt ướp sẵn bỏ quên trong ngăn đá.
Sau bốn ngày, nước rút bớt, các đoàn thiện nguyện tiếp cận được khu phố của chị. Họ mang cơm nóng; nước sạch và nhiều đồ thiết yếu tiếp tế.
Nhưng khổ nhất vẫn là vấn đề vệ sinh: khi toàn nhà chìm trong nước lũ, bồn cầu cũng chịu chung số phận. Vợ chồng chị phải tận dụng hộp nhựa dùng một lần; bọc kỹ trong túi nilon; chờ khi nước rút rồi xử lý sau.
Hai ngày đầu tháng 11, khi nước hạ ít; vợ chồng chị cùng hàng xóm lội bì bõm thăm nhau. Nhà nào còn đồ ăn cũng chia cho nhà thiếu từng gói mì; quả trứng. Mới chuyển tới Duy Phước ba năm; không người thân, ít bạn bè, chị xúc động khi thấy hàng xóm cùng đến phụ lau dọn. “Nhìn nhà cửa ngổn ngang mà có người giúp; tôi rơi nước mắt”, chị nói.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Sáng 3/11; khi vừa ra đường, chị Vân thấy nước đã dâng tới gối. Hai vợ chồng vội quay về; mua thực phẩm lấp đầy tủ lạnh. “Đi chợ một vòng; quay lại nước đã ngập gần nửa người”; chị kể. Một giờ sau, nước lại tràn vào nhà, cuốn đi công sức của hai ngày dọn dẹp. Vì sắp có bão số 13 đổ bộ vào Đà Nẵng, vợ chồng chị quyết định buông: “Tôi đợi hết ‘tập 3’ rồi dọn một thể”; chị nói.
Lũ lịch sử và tinh thần cộng đồng không gục ngã
Gần 10 ngày sống chung với lũ, gia đình anh Ngọc Hùng; 26 tuổi, ở đường Ngô Đức Kế; phường Phú Xuân, TP Huế vẫn cố thủ trên gác xép vì tầng một nước còn rút nhưng vẫn 60 cm — thấp hơn lúc đỉnh 1,6 m nhưng không ai dám mừng.
Nhà anh nằm ở vùng trũng nhất thành phố. Từ ngày 27/10, cả gia đình bắt đầu “chạy lũ”. Nước vào đến đâu; đồ đạc được nâng lên đó. Khi chẳng còn chỗ cao hơn để kê; cả nhà chuyển lên gác lửng. “Chưa năm nào oái oăm như năm nay”; anh nói.
Sáng 2/11; anh lái ôtô đi làm, đường khô ráo. Trưa đó mưa lớn, nước lại dâng. Tối về cách nhà 1 km, anh thấy nước đã ngập quá bánh xe; đành quay đầu gửi lại. “Sáng đi ôtô, chiều về phải lụy ghe. Sống ở rốn ngập, quen dọn lũ, nhưng cảnh này đúng là lần đầu”; anh cười.
Khi bị cô lập trên gác lửng, lương thực cạn dần, cả nhà chia khẩu phần. Mất nước sạch, họ hứng nước mưa dùng; nhưng không lo đói. Khi hết đồ ăn, anh trèo lên mái tôn, sang nhà hàng xóm xin hoặc căng dây thừng qua đường để trao đổi lương thực. Nhiều nhà lập luôn “tổ hậu cần nổi” — mỗi ngày thay phiên nấu cơm, chia từng chén canh, bát mì để tiết kiệm gas.
Ở cách đó vài con phố, mẹ con chị Diệu Xuân, 33 tuổi, quê Bắc Ninh, tiếp tục cuộc sống mưa lũ. Sau hơn một năm đến Huế, chị đã trải qua 6 trận lụt và chuẩn bị rất kỹ: áo phao, thuyền hơi, balo chống nước, đồ khô, kệ sắt cao 60 cm, 100 lít nước sạch, tất cả đều trên tầng hai.
Nhưng sự chuẩn bị ấy vẫn chưa đủ. Ngày 27/10, nước ngập 1,6 m, mẹ con chị cố thủ trên tầng hai. Hàng xóm đã cho số điện thoại, dặn “cần gì cứ gọi”. Nhưng cửa bị khóa chặt; chị không thể xuống mở để nhận hỗ trợ. Hai mẹ con đành ở yên, thức trắng canh nước, cầu mong không dâng thêm.
Một tuần mất điện, hai mẹ con đành thắp nến, dùng đèn sạc dự phòng. Con trai 7 tuổi nghỉ học hai tuần; chị Xuân tạm ngưng công việc. Mất điện, mất sóng, hai mẹ con biến căn gác thành “trường dạy nấu ăn”. Cậu bé học cách kể chuyện; mẹ học cách kiên nhẫn.
Điều khiến chị bất ngờ là sự lạc quan của người Huế. Có người mất hết đồ; vẫn gọi điện với giọng tươi rói: “Mi răng rồi, tau còn sống!”.
Ngày 31/10, nước rút, hàng xóm kéo đến. Người lội bùn, người mang ghe, cùng chị dọn dẹp. “Tôi học được cách họ đối mặt thiên tai: bão thì nghỉ; hỏng thì sửa, mất thì làm lại. Chỉ cần đồng lòng là qua hết”, chị nói.
Chuẩn bị đón bão số 13, cả nhà anh Hùng và mẹ con chị Xuân lại kê đồ lên cao, trữ thêm mì, nước, gas. “Lũ về như khách quen, mình cứ chuẩn bị trà bánh đón thôi”, anh Hùng nói vui.
Lũ lịch sử – phép thử của lòng người miền Trung
Lũ lịch sử không chỉ là cảnh tượng thiên nhiên dữ dội mà còn là phép thử với đời sống người dân miền Trung — nhưng cũng đồng thời là nơi tinh thần cộng đồng; sự sẻ chia và lòng lạc quan lên ngôi. Trong từng gói mì; từng chén canh trao tay; người dân ấy đã chọn không bị nghiệt cảnh xô ngã mà chọn đứng lên cùng nhau vượt qua.
Theo: VnExpress

