Khi làm giấy tờ tặng đất, mẹ chồng nói rõ với cán bộ địa chính rằng miếng đất này bà cho riêng con trai và sẽ chỉ đứng tên một mình chồng tôi.

Sống hết lòng vẫn không được coi là người nhà

Tôi 33 tuổi, kết hôn năm năm, có một bé gái bốn tuổi. Chồng tôi hiền lành, ít nói, đi làm đều đặn, lương vừa đủ nuôi gia đình nhỏ. Sau cưới, vì điều kiện hai bên đều không khá giả, chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng trong căn nhà ba tầng ở quê. Tôi làm kế toán cho công ty gần nhà, còn mẹ chồng nghỉ hưu, ở nhà nội trợ và trông cháu giúp.

Những ngày đầu làm dâu, tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc, từ cơm nước đến dọn dẹp, chăm con. Mẹ chồng ít khi khen, nhưng mỗi lần có khách, bà lại bảo “Nó cũng được, ngoan, biết điều”. Nghe vậy, tôi thấy ấm lòng, nghĩ chỉ cần mình sống tốt, dần dần bà sẽ thương.

Thế nhưng càng sống lâu, tôi càng nhận ra ranh giới vô hình giữa con dâu và con ruột. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, mẹ đều bàn với chồng tôi, hiếm khi hỏi ý kiến tôi. Dù là vợ anh, cùng anh trải qua bao khó khăn, trong mắt mẹ chồng, tôi vẫn là người ngoài.

“Mẹ cho con trai, con dâu đừng nghĩ ngợi”

Cách đây nửa năm, mẹ chồng quyết định chia đất cho hai con trai. Bà bảo sẽ tách cho chồng tôi một mảnh hơn 100 mét vuông ngay cạnh nhà chính. Tôi nghe xong vui lắm, nghĩ rằng vợ chồng sắp có chốn riêng, một tổ ấm nhỏ do chính mình vun vén.

Nhưng khi làm giấy tờ, mẹ chồng nói rõ với cán bộ địa chính rằng: “Đất này tôi cho riêng con trai, chỉ đứng tên nó”. Tôi hơi khựng lại. Không phải vì tham, mà vì cảm giác bị loại ra khỏi một điều quan trọng trong gia đình. Tôi hỏi chồng, anh chỉ đáp: “Mẹ cho thì để mẹ quyết, nói gì lại khiến mẹ buồn”.

Tôi lặng người. Bao năm qua, tôi cùng chồng vun vén từng chút, góp tiền sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Tất cả đều là tiền chung, là công sức của cả hai. Nhưng đến khi có tài sản, tôi lại không được tính là một phần trong đó. Tôi không cần chia phần, chỉ mong được coi là người cùng đồng hành, được tin tưởng.

Được thấu hiểu quan trọng hơn được chia phần

Sau chuyện ấy, mẹ chồng vẫn cư xử ngọt nhạt, vẫn gọi tôi là “con dâu ngoan”. Tôi vẫn làm tròn bổn phận, chăm lo nhà cửa, con cái. Nhưng sâu trong lòng, một vết nứt nhỏ đã hình thành. Tôi hiểu rằng, đôi khi khoảng cách không đến từ những lời nặng nhẹ, mà từ sự thiếu thấu hiểu và công nhận.

Tôi không giận mẹ, chỉ thấy tiếc. Tiếc vì có lẽ dù cố gắng bao nhiêu, tôi vẫn không thể thật sự trở thành “người nhà”. Và có lẽ, trong những mối quan hệ như thế, điều người ta cần nhất không phải là tài sản chung, mà là sự tin tưởng, sẻ chia và được nhìn nhận như một phần thật sự của gia đình.

Một ngày mưa gió, tôi viết những dòng này chỉ để lòng nhẹ hơn. Bởi đôi khi, được lắng nghe và thấu hiểu còn quý hơn được chia phần trong tờ giấy đỏ.

Theo: VnExpress