Câu chuyện mẹ kế nuôi con chồng hơn 20 năm của chị Phạm Thị Thêm ở Bắc Ninhl; là minh chứng cho tình yêu thương vô điều kiện. Không sinh nở nhưng chị vẫn được gọi là mẹ; người đã nuôi dưỡng hai đứa con chồng khôn lớn
- Trung thu Trường Sa: Trăng tròn giữa biển khơi
- 9 dấu hiệu của người đàn ông ‘yêu là cưới’
- Người mẹ kế thương con chồng, cậu bé bị bỏ rơi trước cổng chùa nay trúng tuyển Bách khoa Hà Nội
Khởi đầu đầy thử thách của người mẹ kế nuôi con chồng
25 năm trước; chị Phạm Thị Thêm được mai mối với anh Nguyễn Văn Tấn; người đàn ông vừa mất vợ và đang một mình nuôi hai con nhỏ 5 tuổi và gần 2 tuổi. Khi ấy, chị 23 tuổi; từng trải qua một cuộc hôn nhân và hiếm muộn nên đành chấp nhận ly hôn; để chồng cũ tìm hạnh phúc mới.
Người thân từng khuyên chị đừng lấy anh Tấn: “Anh ấy nghèo; con nhỏ; nợ nần, lấy về chỉ thêm khổ”. Nhưng khi đến thăm nhà; nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ lấm lem; đứa lớn nước mũi chảy ròng, đứa nhỏ khóc ngằn ngặt, chị Thêm không kìm được lòng. Khi bế đứa bé; nó lập tức nín khóc. Chính giây phút ấy khiến chị nhận lời làm vợ anh Tấn – “vì thương hai đứa nhỏ hơn là vì yêu anh”.
Ngày cuối năm 2000; sau bữa cơm ra mắt; chị chính thức bước vào vai trò người mẹ kế. Ban ngày chị nhai cơm mớm cho con; tối nằm giữa hai đứa dỗ chúng ngủ. “Mới cưới chồng mà không được ngủ với chồng”, chị kể lại bằng nụ cười hiền.
Mẹ kế nuôi con chồng giữa nghèo khó và thử thách
Người vợ trước của anh Tấn mất vì ung thư, để lại khoản nợ lớn. Anh phải đi làm xa; gửi hai con cho chị Thêm chăm sóc. Người vợ trẻ vừa làm đồng; vừa trông con;có khi phải dậy sớm chở con ra ruộng trong đêm giá lạnh để kịp việc.
Ba mẹ con sống trong cảnh bữa đói bữa no; nhà dột tứ bề. Có những ngày mưa bão; họ phải đặt thau hứng nước; nép sát vào tường tìm chỗ khô để ngủ. Nhiều lần chị Thêm khấn bàn thờ người vợ quá cố của chồng; mong được phù hộ để đủ sức nuôi hai đứa trẻ nên người.
Thời ấy; Bắc – con trai lớn – hay ốm yếu, vợ chồng chị phải thường xuyên đưa con đi viện. Có người chê chị dại; “mua dây buộc mình”; nhưng chị chỉ cười: “Mình thương con thật lòng. Nếu mai này chúng lớn mà không thương lại; dân làng sẽ chê cười”.
Đến khi Giang; con gái út, lên 7 tuổi, mới biết chị là mẹ kế. Cô kể: “Mẹ kế nhưng chẳng khác gì mẹ ruột. Làm sai bị phạt; làm tốt được thưởng; chưa bao giờ chúng tôi thấy thiệt thòi”. Khi được hỏi sao không sinh thêm con, chị Thêm chỉ cười nói: “Mẹ muốn dành hết sức và tiền để lo cho hai đứa đầy đủ hơn”.
Trái ngọt sau hơn hai thập kỷ yêu thương và hy sinh
Nhờ chăm chỉ, hai vợ chồng chị Thêm trả hết nợ; dựng được căn nhà khang trang thay cho ngôi nhà dột nát năm xưa. Bắc đi bộ đội; Giang học cao đẳng mầm non, còn chị Thêm cũng học nghề nấu ăn để cùng con làm tại một trường gần nhà.
Giang nói, suốt tuổi thơ, cô chưa từng thấy mẹ khóc. Lần đầu là ngày cô đi lấy chồng, lần thứ hai là khi mẹ chăm cô ở cữ xong rồi tiễn về nhà nội. “Anh em tôi luôn coi mẹ như ruột thịt. Nếu không có mẹ; đã chẳng có chúng tôi ngày hôm nay”, Giang xúc động nói.
Trong đám cưới Giang năm 2023; hình ảnh anh Tấn – chị Thêm chụp ảnh cùng hai con khiến ai cũng ngưỡng mộ. Anh Tấn luôn nói với vợ: “Nếu không có em; bố con anh không biết sẽ ra sao”.
Hiện nay; chị Thêm đã trở thành bà ngoại. Mỗi lần bế cháu; chị lại thấy hình ảnh ngày nào khi lần đầu gặp Giang – cũng tầm tuổi cháu bây giờ. “Ôm cháu; tôi thấy hạnh phúc trọn vẹn. Dù không sinh con; nhưng tình yêu chân thành giúp tôi có cả con và cháu”; chị nói.
Theo: VnExpress