Site icon MUC News

Mẹ tôi – Một dòng sông không tiếng, một ngọn núi không lời

Ảnh minh họa (Nguồn: toigingiuvedep)

Không một lần ra trận, mẹ tôi vẫn là người lính thầm lặng. Khi bố tôi vào chiến trường, bà ở lại nơi quê nghèo Thống Nhất, gánh vác cả gia đình bằng đôi tay gầy guộc và trái tim không biết mỏi. Không danh hiệu, không huân chương, chỉ có tình thương làm vốn – suốt một đời, mẹ lặng lẽ hy sinh, nuôi con lớn lên giữa bom đạn và đói nghèo, không một lời kể công.

Một mình nuôi con, thay chồng giữ vững mái nhà

Ngày cha tôi lên đường, mẹ ở lại với ba đứa con thơ, trong tay không tài sản, không nghề phụ. Cả gia đình sống bằng mấy sào ruộng cằn cỗi và đôi bàn tay chai sần của mẹ. Bữa cơm ngày đó là khoai độn, là rau dại, nhưng bao giờ mẹ cũng nhường cơm trắng cho con, còn bà lặng lẽ ăn khoai. Có hôm đứa út phụng phịu, mẹ liền đổi phần mình, quay đi giấu ánh mắt hoe đỏ. Mẹ tôi – người đàn bà chưa từng than vãn một lời.

Ban ngày, mẹ đi cấy, trưa tranh thủ vá áo, tối nhóm bếp, khâu chăn bên ngọn đèn dầu. Những hôm trái gió trở trời, đau nhức toàn thân, mẹ vẫn lụi cụi nấu cháo cua, kho cá vụn, bón từng thìa cho con. Mọi nỗi nhọc nhằn in hằn vào dáng lưng còng và đôi tay nứt nẻ, nhưng mẹ chưa bao giờ oán trách số phận.

Mẹ tôi – Người giữ lửa chờ ngày chồng trở về

Suốt những năm dài chiến tranh, mẹ chỉ nhận được vài lá thư. Bà đọc đi đọc lại, rồi cất trong chiếc hộp gỗ nhỏ. Những chiều muộn, tôi thấy mẹ ngồi trước hiên, tay cầm lá thư cũ, ánh mắt dõi về cánh đồng – nơi trong trí tưởng, bóng dáng cha đang trở về.

Và rồi ông về thật – một người lính già với vết thương sâu ở bả vai. Mẹ không khóc. Bà chỉ lặng lẽ nấu nồi cá rô kho – món ông thích nhất – rồi mời cơm như chưa từng có gần hai mươi năm chia xa.

Mẹ là người giữ lửa cho cả gia đình bằng sự hy sinh thầm lặng và một tình yêu vô điều kiện. (Ảnh: hddmvn)

Một đời đau mà không ai biết

Từ ngày cha trở về, sức khỏe mẹ sa sút. Những năm tháng lao lực khiến bà mang theo cả loạt bệnh tuổi già: khớp, dạ dày, huyết áp… Nhưng sáng nào mẹ cũng dậy sớm, nhóm bếp, nấu cháo cho chồng, quét sân, tưới rau. Người ta bảo: “Bà ấy đau quanh năm, mà vẫn làm như không biết đau”.

Không lương hưu, chẳng khoản tích lũy, mẹ vẫn gắng gượng, không muốn phiền con cháu. Mỗi lần tôi biếu tiền, bà từ chối:
– Mẹ tiêu gì đâu. Để mà lo cho các cháu ăn học.

Thế nhưng khi cháu đỗ đại học, chính mẹ lại là người gói từng túi muối, từng hũ mắm, từng cái bát cũ – sợ cháu ăn không quen đồ thành phố. Quà quê giản dị, mà chan chứa yêu thương.

Mẹ tôi – người hùng không vinh danh

Cả cuộc đời, mẹ chưa từng mặc áo dài đẹp, chưa rời khỏi mảnh đất Thống Nhất. Không một bức ảnh chân dung, không một lời đòi hỏi. Nhưng mẹ chính là người giữ lửa cho cả gia đình bằng sự hy sinh thầm lặng và một tình yêu vô điều kiện.

Mẹ đã già. Mỗi lần tôi về, mẹ lại nhóm bếp nấu canh rau ngót, gói ghém chuối chín, muối vừng… và vẫn đứng chờ ở cổng từ trưa – sợ con về không thấy ai ở nhà.

Mọi người ca ngợi người lính là anh hùng – điều ấy đúng. Nhưng tôi tin rằng, người mẹ sau lưng họ – người mẹ của tôi – cũng là một anh hùng, suốt đời lặng thầm, không một lần cần vinh danh.

Mẹ mất rồi. Nhưng những năm tháng ấy – bát cơm chan nước mắt, đôi tay khâu áo, những đêm thức trắng bên giường bệnh – vẫn cháy âm ỉ trong tim tôi như một ngọn lửa không tắt.

Mẹ tôi – một dòng sông không tiếng, một ngọn núi không lời – ôm ấp cả một đời người.