Bài thơ được viết bởi Liu Dongsheng, thể hiện tình cảm dành cho mẹ của mình. Mẹ anh vừa qua đời và người con trai đã viết bài thơ để bày tỏ tâm tư và sự ăn năn của mình. 

Dù mẹ chỉ là một người phụ nữ thôn quê bình thường nhưng mẹ là cao cả nhất trong lòng tôi. Tiếc rằng tôi chỉ về quê thăm mẹ được vài lần. 

Bài thơ dành cho mẹ

Khi cay đắng đã qua,
Mẹ tôi đã già
Khi cuộc sống tốt đẹp sắp bắt đầu,
Mẹ từ giã cõi đời.
Đó là mẹ tôi, người đã trải qua một cuộc sống khó khăn.
Khi mẹ còn sống,
tôi đi đến một vùng đất xa xôi,
Khi tôi trở về,
mẹ đã không còn nữa rồi.

Khi mẹ sinh ra tôi,
dây rốn thân xác tôi bị cắt khỏi mẹ.
Đó là một khoảnh khắc chấn động.
Khi mẹ ra đi
Sợi dây rốn tình cảm của tôi đứt lìa,
Đó là nỗi buồn mang theo suốt đời tôi.

Mẹ cảm thấy mẹ chưa bao giờ cho tôi đủ,
Và tôi nên có nhiều hơn thế.
Tôi đã cho mẹ rất ít,
nhưng cảm thấy như thể mình rất hiếu thảo

Khi mẹ ở đây,
tôi cảm thấy gánh nặng phải trông nom một người lớn tuổi,
Khi mẹ không còn nữa,
tôi bỗng thấy trống rỗng,
Không ai gọi tôi là “con trai của tôi”,
Không ai sẽ giục tôi về nhà đón giao thừa.
Giờ đây tôi không thể làm gì được nữa.

Khi mẹ còn sống,
tôi không nghĩ: “Được làm con trai là một vinh dự”.
Bây giờ mẹ đã mất,
và những ngày làm con trai của tôi đã qua.
Liệu kiếp sau mình có may mắn được làm con trai mẹ không?

Khi mẹ còn sống,
Làng xưa là quê tôi
Bây giờ mẹ đã mất,
Làng ấy gọi là quê cũ.
Nó xuất hiện trong giấc mơ của tôi thường xuyên hơn,
nhưng tôi hiếm khi về thăm.

Khi con còn là một đứa trẻ,
con đã học cách đứng và đi,
với đầu gối của mẹ làm điểm tựa.
Sau khi lớn lên,
con học cách chiến đấu và chờ đợi,
với bờ vai của mẹ là chỗ dựa.
Khi con rời khỏi nhà,
sự mong đợi của mẹ đã tiếp tục nuôi dưỡng con.
Con có thể vượt qua thời tiết bão tố mà không phải lo lắng.
Khi con trở về nhà,
nụ cười của mẹ đã nâng đỡ con,
gột rửa bụi trần và xoa dịu nỗi nhớ trong con.
Bây giờ, mẹ đã mất,
con biết tìm chỗ dựa suốt đời ở đâu?

Bài thơ bày tỏ tình cảm của người con trai dành cho mẹ
Đi suốt cuộc đời không ai tốt bằng mẹ… (ảnh minh họa: ocuaso.com).

Bây giờ mẹ đã mất,
Thế giới của tôi đã thay đổi,

Và trái tim tôi cũng vậy.
Tôi đã trở thành một đứa trẻ không mẹ,
như một ngọn cỏ không rễ.
Tình mẹ như bầu trời,
Và bầu trời của con sụp đổ.
Tình mẹ như đại dương,
Nhưng đại dương của con khô cạn.
.

Bây giờ mẹ không còn nữa,
Thế giới của tôi không còn niềm vui.
Tôi tự hỏi mình
Nếu tôi không thể cảm thấy niềm vui,
cũng không thể cảm thấy cay đắng.
Khi niềm vui và nỗi cay đắng giống nhau,
thì sự sống và cái chết có ý nghĩa gì.
Khi tôi có thể gạt sự sống và cái chết sang một bên, thì
được và mất có còn quan trọng không?

Mẹ đã cho con hàng vạn giọt máu
Cùng không biết bao nhiêu giọt nước mắt.
Tình yêu và niềm vui xen lẫn những cảm xúc
Ngay cả đứa con hiếu thảo nhất cũng không thể đền đáp được những gì mình mắc nợ…

Lời bàn

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời không gì bằng “con muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn”. Hiếu thuận với cha mẹ là chuyện lớn của kẻ làm con, đừng chờ, cũng không thể đợi!

Theo Nspirement