Làm mẹ luôn là một hành trình đầy yêu thương, nhưng cũng không thiếu những khúc quanh thầm lặng. Với những người mẹ có con mắc chứng tăng động giảm chú ý, hành trình ấy không chỉ là nuôi dưỡng, mà còn là một cuộc đồng hành bền bỉ với rất nhiều nỗi lo, giọt nước mắt, và cả những hy vọng âm thầm.
- Mua sách dạy con – Tôi học được cách làm người
- Gia đình nuôi dạy con thành đạt: 5 dấu hiệu dễ nhận biết
- Nuôi dạy con thành công – Bí quyết cha mẹ không nên bỏ qua
Tăng động giảm chú ý – khi con không giống những đứa trẻ khác
Tôi bắt đầu cảm nhận sự khác biệt nơi con mình từ khi bé mới lên ba. Trong khi những đứa trẻ khác có thể ngồi chơi ngoan hoặc tập trung vào một trò chơi đơn giản, con tôi gần như không bao giờ ngồi yên. Con chạy nhảy liên tục, nói chuyện không ngừng, dễ nổi nóng, và gần như không chú ý đến lời dạy của người lớn.
Nhiều người gọi con là “hiếu động”, “khó dạy”, thậm chí có người bảo tôi “không biết dạy con”.
Mỗi lời nhận xét như một vết xước trong lòng. Tôi không trách họ – vì có lẽ họ chưa từng phải nuôi dạy một đứa trẻ như vậy. Nhưng tôi bắt đầu đặt câu hỏi: Phải chăng có điều gì đang xảy ra với con?
Sau nhiều lần tìm hiểu và đưa con đi khám, bác sĩ chẩn đoán bé mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD). Tim tôi như thắt lại. Những lo lắng ngày càng lớn: Liệu con có thể hòa nhập? Có thể đến trường như những đứa trẻ khác? Có bị bạn bè trêu chọc, xa lánh?
Không gục ngã – mẹ bắt đầu lại từ đầu cùng con tăng động giảm chú ý.
Sau những ngày hoang mang, tôi biết mình không thể để nỗi sợ hãi nuốt chửng cả hai mẹ con. Tôi bắt đầu học cách làm mẹ của một đứa trẻ đặc biệt – với tất cả yêu thương, nhưng cũng với sự hiểu biết và kiên nhẫn.
Tôi nhận ra rằng trẻ tăng động giảm chú ý không phải là “trẻ hư”, mà là những đứa trẻ đang phải đối mặt với một thử thách lớn hơn bình thường. Và người duy nhất có thể giúp con vượt qua chính là mẹ.
Từng ngày, tôi điều chỉnh cách sống, cách dạy con, và cả cách nhìn nhận mọi thứ.
6 cách mẹ giúp con tăng động giảm chú ý nhận thức và kiểm soát hành vi
Không có phép màu nào để một đứa trẻ tăng động “bình thường” lại chỉ sau vài tuần. Nhưng bằng những bước nhỏ, tôi tin mẹ nào cũng có thể giúp con tiến bộ mỗi ngày. Dưới đây là những cách tôi đã áp dụng – và tôi tin rằng chúng cũng sẽ hữu ích với bạn:
Thiết lập lịch trình ổn định mỗi ngày
Trẻ tăng động giảm chú ý rất dễ bị xao nhãng. Việc có một lịch trình cố định giúp con cảm thấy an toàn hơn.
Ví dụ: Buổi sáng con thức dậy – đánh răng – ăn sáng – thay đồ – đến trường. Không thay đổi thứ tự, không chen ngang bằng điện thoại hay ti vi.
Dạy con nhận diện cảm xúc
Thay vì quát mắng khi con cáu gắt, tôi tập cho con gọi tên cảm xúc: “Con đang buồn”, “Con đang tức giận”, “Con lo lắng”.
Ví dụ: “Con không cần la hét đâu, chỉ cần nói ‘Mẹ ơi con mệt’, mẹ sẽ hiểu và giúp con.”
Khen ngợi hành vi tích cực, dù rất nhỏ
Với trẻ ADHD, mỗi hành vi đúng là một nỗ lực lớn.
Chẳng hạn: “Con ngồi học được 10 phút rồi đó! Giỏi quá!” – lời khen ấy giúp con có thêm động lực.
Giảm tiếp xúc với thiết bị số, tăng vận động thể chất
Tôi thay điện thoại, ti vi bằng hoạt động như nhảy dây, chạy bộ, vẽ tranh – giúp con giải phóng năng lượng và tăng khả năng tập trung.
Thiết lập ranh giới rõ ràng, nhưng vẫn đầy yêu thương
Yêu con không có nghĩa là chiều con. Tôi học cách nói “không” nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Ví dụ: “Mẹ không đồng ý khi con hét to trong nhà. Con có thể nói nhỏ lại, mẹ vẫn nghe con mà.”
Tìm sự hỗ trợ chuyên môn khi cần
Tôi không ngại tìm đến bác sĩ, chuyên gia tâm lý hoặc các lớp can thiệp hành vi. Không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng có những lúc mẹ cần người đồng hành để giúp con tốt hơn.
Hành trình chưa bao giờ dễ dàng – nhưng luôn đáng giá
Tôi vẫn còn lo lắng mỗi ngày. Tôi vẫn mỏi mệt đôi khi. Nhưng giờ đây, tôi không còn đơn độc. Tôi biết mình đang đi đúng hướng, từng bước một. Tôi nhìn thấy trong con những thay đổi tích cực – và tôi biết: sự kiên trì, tình yêu thương và hiểu biết sẽ là đôi cánh cho con bay xa.
Với bất kỳ người mẹ nào đang có con tăng động giảm chú ý, tôi chỉ muốn nói một điều:
Bạn không hề thất bại, bạn chỉ đang đi trên một hành trình đặc biệt hơn những người khác.
Và con bạn – dù có khác biệt – vẫn là một đứa trẻ xứng đáng được yêu thương, được tin tưởng và được sống trọn vẹn với tuổi thơ của mình.