Một thế giới rất đỗi thân quen – nơi có gian bếp đơn sơ, mâm cơm chan đầy tình mẹ. “Thế giới của con” không ở đâu xa, mà chính là những bữa ăn giản dị mẹ nấu, nơi ký ức tuổi thơ được gìn giữ và tình thân được nuôi dưỡng từng ngày.

Một thế giới rất đỗi thân quen

Thế giới của con nhỏ bé thôi – chỉ là chiếc bàn gỗ dưới hiên nhà, nơi có mẹ ngồi gỡ xương cá, tay thoăn thoắt, mắt dịu dàng. Con không biết, để có được bữa cơm trưa hè ngọt mát, mẹ đã lom khom ngoài vườn hái mớ rau ngót xanh non còn đọng sương sớm, chân dẫm đất mát rượi.

Mớ cua đồng mẹ bắt từ ruộng sau, chân tay ngập trong bùn, móng tay đen sì nhưng ánh mắt lại sáng lên như trẻ nhỏ vừa tìm được kho báu. Cá rô đồng mẹ bắt được từ mảnh ao cạnh bờ tre sau mỗi cơn mưa rào giải khát hạ chí.
Cả thế giới của con nằm gọn trong nếp nhà nghèo ấy – nơi bữa cơm không cần nhiều tiền, chỉ cần có mẹ.

Thế giới của con
Những món ăn đơn giản, qua bàn tay mẹ nấu lại trở nên hấp dẫn lạ thường (Ảnh: AI)

Bữa cơm mùa hè – nơi kết nối tình thân

Giữa cái oi ả của trưa tháng Sáu, không gì mát lòng bằng bát canh rau ngót nấu cua thanh ngọt. Mẹ đập cua, giã tay, lọc nước đến khi sánh vàng, thả vào rổ rau ngót mới vò nát, thứ rau lành mọc quanh vườn nhà. Cá rô đồng kho gừng được mẹ làm sạch, cạo vảy, rút xương cẩn thận.

Miếng cá kho màu nâu sẫm, thơm lừng vị gừng và nước mắm quê, thịt mềm, xương rục, thơm đến tận ký ức. Đĩa cà muối xổi vừa kịp chua, giòn tan, giúp bữa cơm trở nên tròn vị.
Đó không chỉ là các món ăn – mà là cả một miền yêu thương. Mẹ không bao giờ ăn miếng ngon, luôn gắp phần nhiều cá, nhiều thịt cho các con. Bàn tay mẹ thoăn thoắt, mắt thì nhìn từng đứa: đứa nào no, đứa nào đang lười ăn. Bữa cơm ngày ấy có thể đơn sơ, nhưng luôn đủ đầy yêu thương.

Thế giới của con – Mỗi món ăn là một mảnh ký ức

Có lẽ chỉ những ai lớn lên từ đồng quê mới hiểu hết giá trị của một bữa cơm mẹ nấu. Chén canh rau ngót nấu cua, đĩa cá rô kho gừng rục thơm, bát cà muối xổi chua nhẹ… là thứ vị giác không nhà hàng nào có thể tái hiện. Những món ăn ấy không chỉ no lòng mà còn là mảnh ký ức gói ghém cả một thời thơ dại êm đềm.

Tôi còn nhớ rõ bữa cơm hè trong gian bếp nhỏ, nền đất nện mát rượi, mẹ ngồi đầu mâm, anh em tôi xếp vòng quanh. Đứa thì tranh nhau ăn miếng cá cháy cạnh, đứa thì nhăn mặt vì bị gắp trúng rau luộc.

Có hôm giận hờn chẳng thèm nói; có hôm cười lại ngô nghê vì đứa tham ăn cơm cháy rụng mất chiếc răng… rồi bật khóc om sòm vì cho rằng mình ấm ức. Mẹ vừa ăn vừa dỗ, có khi giả vờ mắng yêu, có khi chỉ lặng lẽ gắp phần ngon cho đứa nhỏ nhất. Bữa cơm ấy đơn sơ, đôi khi chỉ có rau và cá, nhưng là nơi chan đầy tiếng nói cười, nơi yêu thương chảy qua từng đũa cơm nóng.

Trong những bữa cơm ấy, tình thân được vun đắp, ký ức được lưu giữ. (Ảnh: AI)

Từng món ăn không chỉ là hương vị; mà là sự hiện diện của gia đình; là ánh nhìn trìu mến, là tiếng gọi nhau chan thêm nước mắm; là niềm vui khi thấy nồi cơm sạch nhẵn. Chính trong những bữa cơm ấy, tình thân được vun đắp; ký ức được lưu giữ, và con người học được cách thương nhau qua những điều giản dị nhất.

Thay đổi – Và những điều không thể thay thế

Bây giờ tôi đã lớn. Đã biết gọi đồ ăn chỉ bằng một cú chạm màn hình. Đã từng ngồi ăn trong những nhà hàng sang trọng; chọn món từ thực đơn dày cộp, biết phân biệt sốt Âu, sốt Á.

Nhưng có những chiều ngồi lặng lẽ giữa phố xá đông người; tôi bỗng thấy lòng mình cồn cào chỉ vì mùi canh cua bay từ một quán nhỏ ven đường.
Lúc đó tôi biết – không phải vì đói. Mà vì nhớ. Nhớ bữa cơm của mẹ; nhớ không khí ngây thơ quanh mâm cơm cũ; nhớ cả tiếng cười, tiếng khóc ngày thơ bé.

Thế giới của con chưa từng ở đâu xa

Tôi vẫn nhớ câu hát: “Mẹ ơi; thế giới mênh mông; mênh mông không bằng nhà mình.” Bây giờ tôi hiểu – thế giới của tôi chưa từng ở đâu xa xôi. Nó chỉ đơn giản là gian bếp mẹ quen; là hơi ấm tỏa ra từ bữa cơm chờ con mỗi chiều. Và nếu một ngày, tôi có thể nấu lại những món ấy cho người tôi thương, thì có lẽ; thế giới ấy vẫn còn ở lại – không chỉ trong ký ức; mà trong cả những điều tôi sẽ trao đi.