Trận lũ lịch sử cuối tháng 10 khiến Hội An ngập sâu, nhưng sự bình tĩnh và lạc quan của người dân nơi đây đã khiến vợ chồng du khách Mỹ xúc động, thay đổi cách nhìn về “nhà”.
- HLV Mourinho có nguy cơ bị sa thải sau hơn 1 tháng dẫn dắt Benfica
- Ăn rau lang 3 lần mỗi tuần ổn định đường huyết ngừa ung thư
- Cướp biển Somalia tấn công tàu dầu Hellas Aphrodite bằng súng chống tăng
Sức mạnh cộng đồng giữa dòng nước lũ
Khi nước rút dần khỏi phố cổ Hội An, Rachel Howze cùng chồng Stephen nhanh chóng xắn tay quét bùn, theo hướng dẫn của hàng xóm để tránh bùn khô bám chặt nền nhà. Cô không biết rằng đây là kinh nghiệm quý mà người miền Trung đúc kết sau nhiều năm sống chung với bão lũ.
Dọn dẹp xong, hai vợ chồng ra ngõ cùng người dân vệ sinh khu phố. Trong khoảnh khắc ấy, Rachel cảm thấy mình thực sự là một phần của cộng đồng nơi đây.
Rachel, người Mỹ, làm việc từ xa trong lĩnh vực sáng tạo nội dung du lịch. Cô và chồng chọn Hội An làm điểm dừng trong hành trình tìm kiếm cảm giác “thuộc về”. Từ những trải nghiệm sống chậm, gần gũi, họ phát triển dự án cá nhân Travwell – kể lại hành trình khám phá thế nào là “nhà” ở những vùng đất xa lạ.
Nhưng chính trận lũ lịch sử cuối tháng 10 mới giúp họ hiểu sâu sắc hơn về con người Hội An: kiên cường, giản dị và luôn hướng về nhau giữa gian khó.
“Dòng sông tràn vào phố, rồi phố lại hóa thành sông”, Stephen nhớ lại. Chỉ trong vài giờ, căn nhà thuê ngập nửa mét, tầng một nhiều ngôi nhà biến mất dưới làn nước đục ngầu. Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên nhất là không khí bình tĩnh của người dân.
“Ở Mỹ, người ta dễ hoảng loạn chỉ vì một sự cố nhỏ. Còn ở đây, mọi người nhún vai, cười và tiếp tục làm việc. Cái nhún vai ấy như chứa cả triết lý sống,” Stephen nói.
Tìm thấy “nhà” giữa mùa bão lũ
Theo Stephen, nghị lực ở Hội An không phải là khẩu hiệu hay chiến dịch truyền thông, mà là điều hiển nhiên trong cách sống hàng ngày. Anh kể lại khoảnh khắc hàng xóm lội nước ngang ngực mang đồ ăn đến giúp vợ chồng anh. “Những người mất mát nhiều nhất lại là người giúp đỡ người khác,” anh xúc động.
Rachel nhận thấy, khác với quy trình phản ứng rườm rà ở Mỹ, người Hội An hành động ngay khi thiên tai ập đến. Không ai chờ chỉ thị hay hướng dẫn, mọi người tự giúp nhau, tự tổ chức, tự khắc phục. “Không có những bài phát biểu hay đường dây nóng, chỉ có người với người, tay cầm chổi, tay cầm mái chèo,” cô nói.
Ngay khi nước vừa rút, người dân bắt tay dọn dẹp, mở cửa hàng, nhóm bếp và bật loa karaoke. Cuộc sống trở lại bình thường nhanh đến khó tin. “Chỉ cần như vậy thôi, tôi đã cảm thấy được yêu thương,” Rachel chia sẻ.
Bài học về giá trị sống
Trước khi bão số 13 kéo đến, vợ chồng Rachel nhận thấy người dân đã chuẩn bị sẵn sàng: gia cố nhà cửa, dọn đồ, sạc điện thoại. Trong tiếng chổi quét sân vẫn vang lên những tiếng cười. Rachel nói, “Mùa bão ở Hội An giống như mùa đông – chậm rãi, ở nhà nhiều hơn và gần nhau hơn.”
Khi bão tan, cô muốn cùng chồng chạy xe máy dạo phố, ghé quán cà phê quen và gặp bạn bè. Trong tương lai, họ dự định khám phá thêm nhiều vùng đất ở Việt Nam để tìm xem còn nơi nào khiến họ có thể gọi là “nhà”.
Stephen chọn ghi lại cảm xúc bằng con chữ. Anh nhớ tới câu nói của nhà kinh tế Scott Galloway:
“Sự khác biệt giữa 30.000 và 50.000 USD có thể thay đổi cuộc đời, nhưng giữa 10 triệu và 15 triệu thì không.”
“Vượt qua một ngưỡng nào đó, tiền bạc không làm cuộc sống tốt hơn. Nó chỉ như lớp cách nhiệt mang lại cảm giác an toàn — cho đến khi thế giới ngập nước và bạn nhận ra có những điều không thể mua được,” Stephen nói.
Theo:Vnexpress

