Hải Dương – Hải Phòng, hai vùng đất tưởng chừng khác biệt, giờ đây đã chính thức cùng chung một tên gọi – không chỉ trên bản đồ hành chính, mà còn trong từng nếp sống, từng hương vị bữa cơm thường ngày.

Khi hai miền đất ấy gặp nhau, người ta không chỉ nhìn thấy sự thay đổi ở những biển hiệu, con đường – mà còn lắng nghe được một cuộc trò chuyện mới mẻ giữa các hương vị:
Một bên trầm lặng, một bên sôi nổi. Một bên thanh, một bên đậm. Liệu khi đứng cạnh nhau, chúng sẽ hòa quyện hay giữ riêng sắc thái để tôn nhau nổi bật?

Hải Dương – Những món ăn “nói hộ” tính cách

Nhắc đến Hải Dương, người ta không chỉ nhớ bánh đậu xanh – món quà ngọt ngào, thanh khiết, mà còn thấy được tính cách của con người nơi đây: kín đáo, nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.

Vải thiều Thanh Hà mọng nước, ngọt tự nhiên, như món quà của mùa hè – không cầu kỳ mà đầy sức sống.

Bánh gai Ninh Giang – lớp lá đen thẫm ôm lấy phần nhân đậu dẻo thơm, như ôm trọn nỗi niềm quê hương trong tay áo người mẹ.

Bánh cuốn Hải Dương mỏng tang, mềm mại, nhân thịt đơn sơ nhưng thơm lừng. Chỉ cần một chén nước mắm chan nhẹ cũng đủ khiến người ta xao xuyến.

Ẩm thực nơi đây không “ồn ào chiếm lấy vị giác”, nhưng lại thấm dần, bền bỉ, như tình cảm của người Hải Dương – nói ít, làm nhiều, thương âm thầm nhưng sâu nặng.

Hải Phòng – Mỗi món ăn là một cá tính

Ẩm thực Hải Phòng như chính tính cách người đất Cảng – mạnh mẽ, rôm rả, thẳng thắn và tràn đầy năng lượng.

Bánh đa cua – biểu tượng của ẩm thực Hải Phòng. Sợi bánh đỏ au, nước dùng từ riêu cua béo ngậy, ăn kèm rau muống, chả lá lốt, tóp mỡ, sa tế rực lửa. Mỗi tô như một “tuyên ngôn khẩu vị”: rõ ràng, rắn rỏi và đầy đặn.

Nem cua bể – vuông vức, giòn tan, cắn một miếng là thấy cả vị ngọt của biển và sự khéo léo của người làm.

Ốc len xào dừa, cháo ngao, bún bề bề, cơm cháy hải sản – món nào cũng đậm đà, cá tính, làm người ta phải ăn “cho đã miệng”, cho đúng cái chất Hải Phòng: ăn là phải rõ hồn, rõ vía.

Ẩm thực Hải Phòng không rụt rè ; nó mời gọi bạn bằng sự dạn dĩ, rồi ở lại trong ký ức bằng vị đậm không thể quên.

Nem cua bể – vuông vức, giòn tan, cắn một miếng là thấy cả vị ngọt của biển và sự khéo léo của người làm(Ảnh:Internet)

Hải Dương – Hải Phòng: Khi đặc sản hai vùng “rắc” vào nhau – rồi hóa một

Giờ đây, khi hai vùng đã cùng chung một nhà, thì trên mâm cơm thường ngày cũng bắt đầu có những cái gật đầu lặng lẽ.

Người Hải Phòng – vốn quen tóp mỡ, riêu cua ; lại thấy cái thơm của hành phi Kinh Môn khiến tô bánh đa cua trở nên khác lạ.

Người Hải Dương – vốn yêu nét nền nã của bánh cuốn, bánh gai ; lại thấy thú vị khi cắn miếng nem cua bể giòn rụm, chấm mắm ớt mà lòng vui nhẹ.

Trên bàn ăn, những đặc sản tưởng như đối lập bỗng trở thành mảnh ghép đẹp:
– Một chút ngọt thanh của vải thiều sau vị mặn mòi của lẩu cua đồng.
– Một lát bánh đậu xanh dịu dàng sau vị cay nồng của tương ớt Hải Phòng.
– Và đâu đó, mùi hành phi từ củ hành đỏ Kinh Môn len vào gian bếp, khiến người ta ấm lòng một cách rất khẽ.

Chỉ một nhúm hành phi Kinh Môn rắc lên tô bánh đa cua; cũng đủ để hai vùng hiểu nhau hơn. Hải Dương góp cái thơm – Hải Phòng giữ cái đậm. Mỗi bên một chút, chẳng ai mất gì, mà món ăn lại đậm đà hơn, thương hơn.

Trên mâm cơm ấy, không ai lấn át ai ; mà chỉ cùng góp vào nhau một chút cái riêng, để làm nên cái chung ấm áp, đậm đà.
Ẩm thực trở thành cầu nối – mộc mạc, tự nhiên, mà thấm lâu hơn mọi lời giới thiệu hoa mỹ.

Những sự kết hợp ấy không cần cố gắng ; vì khi con người ta đã mở lòng, thì hương vị cũng tự khắc tìm được lối hòa nhau.

Giống như một bữa cơm gia đình; chẳng ai giống ai, nhưng khi ngồi lại cùng mâm, cùng sẻ chia, thì mỗi món ăn, mỗi con người; lại trở nên không thể thiếu.

Chỉ cần một nhúm hành phi Kinh Môn rắc lên tô bánh đa cua, cũng đủ để hai vùng hiểu nhau hơn(Ảnh:Internet)

Hải Dương – Hải Phòng: Một vùng – hai vị – một lòng

Từ nay gọi chung là TP Hải Phòng.
Nhưng bánh đậu xanh vẫn cứ tan chậm, nem cua bể vẫn giòn tan.
Chỉ khác là… chúng cùng nằm trên một mâm, chạm thìa, chạm đũa – và rồi chạm tim.

Không ai mất gì.
Chỉ là mỗi người chịu nhích lại một chút, nêm thêm một chút của nhau.
Để bữa cơm đủ đầy, và tương lai – đậm đà như tô bánh đa cua,
mà cũng ngọt lành như miếng vải thiều đầu mùa.