Thật đáng trân trọng những tài xế taxi sẵn sàng liều mình đến đón F0 đi bệnh viện như anh Nguyễn Công Thảo hay anh Trần Văn Quỳ. Họ đang cố giành giật lại sự sống cho các F0 trong đại dịch khủng khiếp này.
Anh tài xế Nguyễn Công Thảo: “Tôi còn sức thì còn làm!”
Quả là xúc động khi đọc bài viết của phóng viên báo Tuổi trẻ về trường hợp anh tài xế Nguyễn Công Thảo (tài xế hãng Mai Linh) chia sẻ khi vừa trở về sau 5 chuyến chở F0 đến nơi cách ly. Không kịp nghỉ ngơi, anh Thảo nhanh chóng lau qua người ướt sũng mồ hôi của mình rồi thay bộ đồ bảo hộ mới để tiếp tục đón một F0 là người phụ nữ tên là Ngân đang mang thai ở quận 4, TP.HCM.
Anh Thảo cho biết mỗi chuyến đón F0 ở nhà họ rồi đưa vào viện thành công mất khoảng 2-3 tiếng. Thời gian dài như vậy là vì hiện nhiều bệnh viện đang trong tình trạng quá tải, anh phải chờ đến khi bệnh viện tiếp nhận F0. Anh Thảo cho biết lần này F0 còn khỏe mạnh, nên “ráng đợi lâu một chút cũng không sao”; chứ nhiều lần chở bệnh nhân nặng, anh Thảo như ngồi trên đống lửa.
Anh Thảo kể lại 1 lần đón một bệnh nhân tại số 53 Trần Hưng Đạo (quận 1) đang trong tình trạng khó thở. Anh đã chở bệnh nhân đến một vài bệnh viện mới được tiếp nhận. Anh nói “Với tôi, các F0 như người nhà của mình, thấy bệnh nhân mệt mỏi phải chờ đợi lâu, tôi như ngồi trên đống lửa, chỉ mong sao chuyển F0 đến bệnh viện được tiếp nhận nhanh nhất để kịp điều trị và khỏe mạnh”.
Mời bạn đọc xem những hình ảnh đẹp về tài xế Thảo trong lần đưa bệnh nhân mang thai đến bệnh viện được báo Tuổi trẻ đăng tải ở đây.
Tài xế Trần Văn Quỳ 57 tuổi, vượt sợ hãi chở F0
Tờ Thanh Niên đăng tải thông tin về tài xế Trần Văn Quỳ hàng ngày xách đến điểm tập kết tại một trường học Q.4 cùng một số tài xế, y bác sĩ, tình nguyện viên khác để bắt đầu những chuyến đón F0 đến bệnh viện. Ông cho biết ông đã hiểu cảm giác nóng bức khó chịu thế nào khi mặc đồ bảo hộ kín mít. Mồ hôi túa ra như tắm, chưa đưa xong ca F0 này đã có ca F0 khác đang chờ.
Ông Quỳ chia sẻ về lần đầu tiên đưa 1 ca F0 đi viện. Đó là bệnh nhân F0 nặng hơn 100kg, oxy trong máu xuống thấp, bệnh nhân gần rơi vào hôn mê. Người nhà bệnh nhân khóc váng trời khi thấy thân nhân trở nặng, ông Quỳ và bác sĩ của BV Nhân dân 115 khó nhọc cùng nhau khiêng bệnh nhân ra xe cho thở oxy.
Ông nói: “Bệnh nhân rất nặng nên tôi phải xốc tay lên, bác sĩ khiêng phần chân. Mà xốc vậy thì mặt tôi và mặt bệnh nhân gần sát nhau luôn, dù có mặc bảo hộ, đeo kính chắn giọt bắn nhưng nghĩ lại vẫn ớn ớn. Hôm đó tôi phải chà xà phòng, xịt cồn khắp người, rửa cả mắt, mũi bằng dung dịch. Mới ngày qua test lại vẫn thấy 1 vạch nên tạm yên tâm”.
Rồi 1 lần khác, không có ai hỗ trợ, 1 mình ông cõng bệnh nhân một mạch ra xe. Lúc đó ông không còn cảm giác sợ hãi nữa, chỉ mong làm sao nhanh nhất đưa bệnh nhân ra xe thở oxy và tới bệnh viện cấp cứu. Mỗi lần bệnh nhân F0 trên xe được bệnh viện tiếp nhận, ông Quỳ lại thở phào, quên hết mọi mệt mỏi.
Ông kể rằng người nhà ông đã hết sức ngăn cản khi biết ông muốn tham gia hỗ trợ đưa F0 đi viện, nhưng ông đã quyết tâm “xác định chạy cấp cứu rồi là phải hết dịch tôi mới về”. Mời đọc giả đọc chi tiết câu chuyện về tài xế có nghĩa cử cao đẹp Trần Văn Quỳ được báo Thanh Niên đăng tải ở đây.