Site icon MUC News

Rau sắn muối chua nấu thịt – hương vị quê nhà níu chân tôi

Rau sắn muối chua nấu thịt – hương vị quê nhà níu chân tôi

Bát canh thấm đậm tình thương của mẹ (Ảnh: Muc Neuws)


Giản dị mà chan chứa tình quê, bát canh rau sắn muối chua nấu thịt đã đi cùng tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Mỗi lần nhớ lại, hương vị ấy như sợi dây vô hình kéo tôi trở về bên mẹ, về với mái nhà nhỏ nơi làng quê yên bình.

Rau sắn muối chua – món quà từ triền đồi quê

Những buổi sáng mùa hè năm nào; khi sương sớm còn đọng trên những tán lá ;mẹ lại cầm chiếc dao nhỏ đi ra vườn hái rau sắn. Ngọn non xanh mướt được tước lá; bó lại thành từng nắm gọn gàng ; rồi mẹ ngồi xuống hiên nhà, kiên nhẫn vò kỹ trong chiếc chậu nước mát. Vừa làm, mẹ vừa khe khẽ nói:

“Rau sắn vò càng kỹ thì khi muối mới chua giòn, nấu canh mới ngon.”

Từng cọng rau, từng chiếc lá như thấm đẫm tình yêu thương của mẹ. Sau khi vò xong, mẹ rửa sạch, để ráo rồi cho vào chum sành. Nước muối loãng được rót đầy, một hòn đá tròn đặt lên trên để nén chặt. Vài ngày sau, mở nắp chum, mùi hương chua dìu dịu lan ra ; báo hiệu rau đã ngấu, đã sẵn sàng cho những bữa cơm quê.

Với người ngoài, đó chỉ là món ăn dân dã. Nhưng với tôi, mùi rau sắn muối chua là cả một miền ký ức. Nó gợi về hình ảnh mẹ lom khom bên chum rau ;tiếng gà gáy sáng ; bóng tre rợp mát sân nhà và những chiều trốn nắng ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích. Tất cả gói gọn trong một món ăn tưởng chừng giản dị ;để rồi mỗi lần nhớ đến, lòng tôi lại bồi hồi, rưng rưng khó tả.

Nồi canh rau sắn nấu thịt – vị ngon dân dã trong căn bếp nhỏ

Căn bếp ngày xưa của mẹ chẳng có gì nhiều ngoài mùi khói bếp ; những vách gỗ ám khói đen và tiếng củi lửa tí tách. Vậy mà nơi ấy, biết bao món ngon đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi; trong đó có bát canh rau sắn muối chua nấu thịt.

Tôi vẫn còn nhớ dáng mẹ thoăn thoắt xé thịt ; cho vào nồi nước trong, rồi nhẹ nhàng thả từng nắm rau sắn đã ngấu vào. Nước bắt đầu sôi lăn tăn, bọt trắng nổi lên, làn khói trắng tỏa ra thơm lừng. Mùi vị ấy thật lạ: chua thanh, ngọt dịu, xen lẫn chút ngai ngái của lá sắn ;tất cả quyện vào nhau, lan khắp căn bếp nhỏ.

Ngày còn bé, tôi nào biết được sự tinh tế ấy. Chỉ thấy bụng đói cồn cào, chờ mẹ múc cho bát canh nóng hổi, rồi húp lấy húp để. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy trong từng thìa canh có sự hòa quyện tuyệt vời của chua , ngọt ; còn có cả tình mẹ bao la ; sự tần tảo sớm hôm của người phụ nữ gánh cả gia đình trên đôi vai nhỏ bé.

Đối với tôi, bát canh rau sắn muối chua nấu thịt không chỉ là một món ăn. Nó là ký ức, là hơi ấm gia đình, là lời ru êm ái của mẹ. Để rồi mỗi lần nhớ lại tim tôi như được sưởi ấm; thấy tuổi thơ ùa về trong làn khói bếp nghi ngút.

Ấm lòng bữa cơm gia đình Việt. (Ảnh MUC News)

Hương vị níu chân người xa xứ

Cuộc sống đưa tôi rời xa làng quê, đến những đô thị ồn ào với bao tất bật, lo toan. Ở nơi phố thị phồn hoa, ;tôi đã thử qua nhiều món ngon sang trọng ;nhưng chưa bao giờ tìm lại được hương vị giản dị của bát canh rau sắn muối chua nấu thịt.

Có những chiều tan ca ;đi giữa dòng người vội vã, lòng tôi bỗng thèm đến nao lòng vị chua thanh, ngọt ngậy ấy. Trước mâm cao cỗ đầy, giữa những món ăn lạ mắt ; tôi vẫn nhớ như in dáng mẹ bên bếp lửa; nhớ bát canh nóng hổi mẹ thường đặt ở giữa mâm cơm mỗi lần nhà sum họp.

Mỗi lần trở về quê, mẹ vẫn giữ thói quen nấu nồi canh rau sắn. Trên mâm cơm bát canh ấy luôn nằm ở vị trí trang trọng nhất; như một lời chào thầm lặng dành cho đứa con xa quê trở về. Ngồi xuống, húp một thìa canh nóng, tôi thấy bao phiền muộn dường như tan biến. Hương vị ấy không chỉ làm ấm dạ mà còn sưởi ấm cả tâm hồn.

Rau sắn muối chua nấu thịt tưởng chỉ là một món ăn dân dã hóa ra lại trở thành ký ức thiêng liêng. Nó níu chân người đi xa bằng sợi dây vô hình của tình mẹ, tình quê. Chỉ cần một lần nếm thôi tôi như nghe thấy tiếng gió rì rào trên triền đồi, thấy bóng dáng mẹ cặm cụi bên chum rau sắn, nghe đâu đây lời thì thầm dịu dàng của quê hương.