Dịch bệnh Covid-19 lan rộng khiến cuộc sống người dân đảo lộn. Người ta truyền nhau câu nói: “dịch bệnh không sợ, sợ nhất cách ly”. Nếu không may thuộc diện cách ly, ai cũng lo lắng và đầy tâm trạng. Sau đây là chia sẻ về nhật ký 21 ngày cách ly của anh Tuyền, ở Hải Dương.

Hải Dương, ngày 10/6/2021. Hôm nay là ngày cuối cùng trong nhật ký cách ly 21 ngày, tôi chuẩn bị đồ đạc về nhà. Anh em trong phòng ai cũng vui mừng, háo hức, chờ đợi ngày này. Không phải nói nhưng ai cũng biết đợt cách ly này để lại dấu ấn thế nào trong lòng chúng tôi.

Ngày 21/5, tôi nhận được thông tin, chủ cửa hàng nơi tôi làm việc bị dương tính với Sars-coV-2. Vì là cửa hàng kinh doanh đồ điện nên hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều người. Số F1, F2 được sàng lọc lên tới con số mấy trăm người. Tôi tiếp xúc gần, thuộc diện F1.

Khi nghe tin này tôi cũng thấy hơi hồi hộp và lo lắng.

23h cùng ngày, tôi được các nhân viên y tế đến đón đi cách ly tập trung tại KTX Nguyễn Trãi. 

Nhật ký những ngày đầu tại khu cách ly

Nơi chúng tôi ở là một KTX khang trang, một tòa nhà 5 tầng mới xây với đầy đủ phòng tắm, vệ sinh….. Mỗi phòng được bố trí 2 đến 4 người F1. Đa số người trong khu KTX này đều là những trường hợp F1 tiếp xúc với chủ cửa hàng, con số khoảng 100 người. Tôi được xếp ở cùng với một chú khách hàng mua TV và hai anh thợ lắp đặt của cửa hàng.

Phần vì lo lắng, phần vì lạ nhà, đêm đầu tiên chúng tôi đều không ngủ được.

Ngày 22/5, buổi sáng chúng tôi được gọi xuống lấy mẫu xét nghiệm. Trong 21 ngày cách ly, chúng tôi được xét nghiệm 3 lần; lần tiếp theo vào ngày thứ 14 và 20.

Hàng ngày chúng tôi được kiểm tra nhiệt độ vào lúc 8h sáng và 15h chiều; luôn được yêu cầu đeo khẩu trang, sát khuẩn tay thường xuyên. Các bạn tình nguyện viên mang cơm đến các phòng một ngày 3 bữa. Việc của chúng tôi chỉ đơn giản là ăn, ngủ và nghe điện thoại.

Vào mấy hôm đầu, mọi người thường đùa nhau rằng: chúng ta sắp trở thành tổng đài viên rồi. Liên tục có những cuộc gọi từ người thân, bè bạn và những người đã từng tiếp xúc. Những lời hỏi thăm, quan tâm và tìm hiểu xem chúng tôi có biểu hiện gì không. Người thân thì lo lắng trong này thiếu thốn, nên thường động viên bằng việc gửi thêm các nhu yếu phẩm. 

Lần xét nghiệm âm tính thứ nhất, giấc ngủ ngon đã đến

Ngày trong ngày chúng tôi có kết quả xét nghiệm âm tính lần thứ nhất, ai cũng mừng ra mặt. Chúng tôi không phải nghe nhiều điện thoại giải thích nữa. Mấy ngày này, mọi nhu yếu phẩm đã tương đối đầy đủ. Nhìn những đồ mà người thân gửi vào, cái gì cũng có, anh em lại đùa nhau rằng: “chúng ta như đi du lịch, chỉ ăn rồi ngồi xem điện thoại, muốn cái gì là được tiếp tế ngay lập tức”. 

Ngày 27 tháng 5, đã 7 ngày chúng tôi trong khu vực cách ly. Ai cũng quen với cuộc sống sinh hoạt mới, giấc ngủ đến ngon hơn; điện thoại cũng lướt đến chán cả tay, mỏi cả mắt; nhận các cuộc điện thoại cũng thưa dần… Có điều đồ ăn người nhà gửi vào đều đã hỏng vì trời nóng và không có tủ bảo quản …

Đếm từng ngày trong khu cách ly

Ngày 29 tháng 5, vì tránh lây nhiễm chéo nên chúng tôi phải hạn chế ra ngoài. Tuy khuôn viên khu KTX rộng rãi, thoáng mát nhưng chúng tôi chỉ được phép quanh quẩn trong phòng. Hết ngủ đến ăn, lại nằm, lại lướt điện thoại. Cuộc sống thật tù túng và nhàm chán, khiến một ngày trôi qua thật nặng nề…

Ngày 30 tháng 5, trời nóng như đổ lửa, mấy ngày trước thời tiết đã rất oi bức; cái nắng tháng 5 hầm hập đổ xuống. Các phòng KTX không có quạt trần, không có điều hòa. Một số phòng có thì ưu tiên trẻ em và người già. Ban ngày, anh em chúng tôi không ngủ được, mở cửa ra gió lùa vào mang khí nóng càng nóng; đóng cửa thì bức bách khó chịu. Cánh nam giới thì cởi trần, quần đùi chống nắng…

Ngày 31 tháng 5, ngày mùng 1, mùng 2, mùng 3… tháng 6; ngày tháng chậm chạp trôi khi tâm trạng người cách ly mong ngóng từng ngày trở về mái ấm gia đình. Nhưng cũng vèo vèo trôi khi hết ngày trời lại nhanh tối, ngày nọ nối tiếp ngày kia… khoảng cách về nhà ngày một rút ngắn dần…

Cách chăm sóc sức khỏe và duy trì niềm vui đặc biệt của riêng tôi

3 chú cháu trong phòng hết ăn, ngủ rồi lại xem điện thoại. Riêng tôi có niềm vui đặc biệt của riêng mình. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hàng ngày ngoài công việc, rảnh là tôi đọc sách và luyện 5 bài công pháp giúp tăng cường năng lượng cho thân thể.

Các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi minh bạch nhiều đạo lý cao thâm, lý giải được mọi ẩn đố khoa học, hiểu được nhân sinh quan  để biết đối nhân xử thế trong cuộc sống. Nhờ tu dưỡng và thực hành theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn giúp tâm tính tôi thăng hoa, cuộc sống của tôi lúc nào cũng thanh thản, thảng đãng, không vướng bận lo âu…

Dù tình huống bị cách ly có khó chịu bao nhiêu, tôi cũng không quá lo lắng. Tôi vẫn duy trì việc đọc sách và luyện công hàng ngày. Điều đó giúp tôi có một sức khỏe tốt và đối diện với những ngày cách ly một cách nhẹ nhàng hơn.

Chú cùng phòng nói: “nhìn thằng cháu ngồi thiền mà thấy thèm, chú đau hông không ngồi được, nằm cũng đau”. Hai anh cùng phòng thì hỏi: “tập môn gì vậy, có tác dụng gì, tập có khó không?”.

Niềm vui mới giảm căng thẳng trong những ngày cách ly

Trong các phòng cách ly khác, tôi quan sát thấy hầu như mọi người đều chung tình trạng: ăn, ngủ và lướt điện thoại. Duy nhất có một chú dậy sớm chạy bộ quanh hành lang. Thấy tôi dậy sớm tập công, chú hỏi: “sao thanh niên mà dậy sớm tập luyện được à? Tập được là tốt rồi”. Việc duy trì sức khỏe và trạng thái tinh thần tốt trong tình huống cách ly vậy là điều vô cùng quan trọng. Đôi khi vì hoàn cảnh và tính lười nên chúng ta không rèn cho mình thói quen rèn luyện sức khỏe.

Sau khi nghe tôi kể về những gì đã trải nghiệm, chú và hai anh cùng phòng nhờ tôi hướng dẫn tập năm bài công pháp Pháp Luân Công. Sau ngày tập đầu tiên mọi người cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, ngủ ngon giấc hơn. Tôi bảo mọi người vào trang: phapluan.org tìm hiểu thêm.

Ngày 24 tháng 5, sau 5 hôm cách ly, 4 chú cháu trong phòng đã tìm được niềm vui mới. Hàng ngày, tôi hướng dẫn mọi người tập thuộc 5 bài công pháp.

Sau mấy hôm mọi người đã thuộc, có thể tự mình nghe nhạc và tập được. Cảm thấy thân thể có chuyển biến rõ rệt, nên mọi người rất chăm luyện công. Khi người thân gọi điện hỏi thăm: “hầu như mọi người đều nói sức khỏe ổn định, giờ đang tập Pháp Luân Công tốt lắm. Khi nào tôi về tôi hướng dẫn tập”.

21 ngày cách ly đã hết, trang nhật ký cuối cùng

Ngày qua ngày, cuộc sống trong khu cách ly của chúng tôi cứ trôi qua như vậy. Cả ba lần xét nghiệm, 4 chú cháu trong phòng đều âm tính. Khi có thêm niềm vui đọc sách và luyện công, thời gian như trôi nhanh hơn.

Những người đủ 21 ngày lần lượt ra về. Chú cùng phòng tôi tiếp xúc từ ngày 17/5, nên được về trước 3 hôm. Khi về chú nói: “khi nào ra ngoài mấy chú cháu gặp nhau một bữa nhé”. Còn 3 anh em chúng tôi ở lại. Mỗi buổi chiều trôi qua, nhìn những người hết thời hạn cách ly ra về, trong lòng thấy vui cho họ nhưng có chút trống trải…

Ngày 10 tháng 6 đã đến, ba anh em còn lại đã thu dọn xong đồ đạc; điện thoại cũng đã gọi về, người nhà đang đứng đợi bên ngoài. Anh em chúng tôi sẽ nở nụ cười rất tươi khi nhìn thấy người thân của mình. Mong rằng con virut đừng lây lan nữa, để cuộc sống người dân được bình yên. Chúc những điều tốt đẹp nhất đến với tất cả mọi người.

Ảnh nhân vật cung cấp.