Về quê mùa lúa chín không chỉ là một cuộc trở về địa lý, mà còn là chuyến hành trình ngược dòng ký ức – nơi cánh đồng vàng trải dài gợi nhớ mồ hôi, tiếng cười, và những chiều hè lấm lem bùn đất. Giữa nhịp sống hiện đại, ai trong chúng ta chưa từng chững lại khi mùi rơm rạ bất chợt ùa về?

Về quê mùa lúa chín – Lặng người giữa hương rơm

Cánh đồng tháng Năm không chỉ nặng trĩu bông lúa, mà còn nặng cả tuổi thơ của những người con xa quê. Đó là mùa gặt những năm 2000 – khi cả làng thức dậy trước bình minh, người lớn lục tục ra đồng khi trời còn chưa rõ mặt.

Cắt lúa bằng liềm, lá lúa cứa tay rát buốt, chân giẫm gốc rạ đến rớm máu – những nhọc nhằn không ai kể, chỉ lặng lẽ chịu đựng như một phần tất yếu. Trên đường làng, từng chiếc xe đạp thồ lúa nặng nề lăn bánh. Có nhà dùng xe kéo trâu, có nhà đi nhờ công nông. Những tiếng “pành pành” của máy tuốt chạy điện hòa với tiếng cười nói, lời gọi nhau í ới giữa sân.

về quê mùa lúa chín
Ảnh minh họa (Nguồn: lamchame)

Nhà này xong lại sang nhà kia tuốt nhờ. Ai cũng bận rộn, mồ hôi chảy ướt áo, nhưng không ai thấy mệt. Trẻ con thì khỏi nói – mùa gặt với chúng là mùa vui. Khi người lớn nghỉ tay, chúng kéo nhau ra mương máng – nơi nước ruộng còn sót lại. Cá rô, cá cấn, cả lươn cũng dạt về tìm chỗ mát. Mấy đứa dùng rổ, rách, thậm chí úp cả mũ tai bèo mà bắt. Mặt mũi đứa nào cũng nhem nhuốc bùn đất; nhưng ánh mắt rực lên niềm vui không gì đánh đổi được.

Ký ức còn đó – trong từng nếp chân chim của cha, trong vết xước cũ nơi tay mẹ. Và trong món quà nhỏ mang tên “bữa cơm lên đồng” – khi lúa đã gặt xong, sân đã phơi thóc. Cả nhà quây quần bên nồi thịt gà, bát canh rau má, con nít háo hức, người lớn nhẹ lòng.

Sự chuyển mình của làng quê mùa gặt

Giờ đây, về quê mùa lúa chín, sắc vàng ấy vẫn còn – nhưng đã bớt đi đôi phần chộn rộn. Máy gặt liên hợp chạy băng băng qua ruộng, chỉ trong một buổi là xong cả cánh đồng. Công nông hiện đại thay cho xe kéo trâu, máy tuốt lúa cũng ít phải đợi như trước.

Giờ đây, về quê mùa lúa chín, sắc vàng ấy vẫn còn, nhưng đã bớt đi đôi phần chộn rộn (Ảnh: Ngô Vi Quang)

Không còn cảnh cả làng hối hả gọi nhau, cũng không còn đám trẻ hò reo bên bờ mương. Cánh đồng vẫn đó, trời tháng Năm vẫn nắng, nhưng mọi thứ như lặng hơn, đều hơn. Nhịp sống đã thay đổi. Có lẽ vì thế mà lòng người đôi khi cũng hụt hẫng – như vừa đánh rơi điều gì quý giá giữa cuộc sống đầy đủ.

May mắn thay, vẫn còn những gia đình tranh thủ đưa con nhỏ về đúng dịp mùa gặt. Những đứa trẻ lần đầu thấy bông lúa; thấy thóc phơi sân, đôi chân bỡ ngỡ giữa rơm rạ nhưng đôi mắt thì háo hức. Người lớn kể chuyện ngày xưa – không để hoài niệm; mà để cho con hiểu ngọc thực đến từ đâu; mồ hôi rơi thế nào mới có bát cơm trắng hôm nay.

Một vé trở về tuổi thơ

Có những điều nhỏ thôi nhưng chạm rất sâu. Một mùi rơm ngai ngái, một đống thóc bốc khói sớm mai, tiếng xe công nông lướt qua… đủ để khiến lòng người xao động. Bây giờ, về quê mùa lúa chín không chỉ để ngắm cánh đồng vàng cuối vụ.

Mà là để lắng lại.

Để nhớ mình từng đi chân đất giữa ruộng chiều; từng giành nhau ngồi lên xe thồ, từng úp rổ bắt cá cùng lũ bạn cũ. Những điều tưởng nhỏ, nhưng mãi mãi là một phần tuổi thơ – thứ mà thời gian có thể che lấp; nhưng không bao giờ xóa bỏ.